hãy viết bài văn dài tầm 40 dòng về hãy thay lời nhân vật con trai lão hạc nghe lời kể của ông giáo về cái chết của cha mình
mình cần gấp lắm
ko chép mạng nha
hãy viết bài văn dài tầm 40 dòng về hãy thay lời nhân vật con trai lão hạc nghe lời kể của ông giáo về cái chết của cha mình
mình cần gấp lắm
ko chép mạng nha
Sau bao năm làm việc ở đồn điền cao su tôi đã quyết định quay trở về thăm cha và bà con láng giềng. Làng tôi thay đổi nhiều quá, về đến nhà tôi không còn nhận ra nổi, cây cối um tùm, không thấy cha tôi đâu.Trong tôi có linh cảm xấu gì đó. Tôi chạy ùa đi tìm ông giáo để hỏi.Ông giáo khi nhìn thấy tôi rất ngạc nhiên pha chút gì đó buồn bã. Tôi gặng hỏi rằng có biết bố mình đi đâu không thì ông giáo ngập ngừng.Ông giáo gọi tôi vào nhà nói chuyện, sau khi tôi ngồi và uống nước, ông giáo từ từ kể lại những chuyện đã xảy ra với cha tôi rằng cha tôi đã sống khổ sở thế nào, ốm đau ra sau, thương tiếc và đau xót khi bán cậu Vàng thế nào; đau xót nhất chính là cảnh bố tôi phải ăn bả chó để tự tử vì đói nghèo và muốn giữ lại căn nhà, mảnh đất cho tôi. Tôi sững sờ, tất cả mọi thứ như sụp đổ trong phút chốc, không dám tin vào sự thật là bố mình đã ra đi mãi mãi, nước mắt chảy ngược về tim tự hỏi bao nhiêu năm nay không có mình cha đã phải chịu những cực khổ khó khăn gì. Ông giáo đưa tôi đi viếng mộ cha, một người đàn ông cả đời hi sinh vì tôi, giờ chỉ còn lại mảnh mồ cỏ um tum, lạnh lẽo cô đơn này. Ông giáo đưa cho tôi một bọc giấy gói kĩ càng tôi mở ra. Đó là tiền. Nước mắt tôi lúc này không thể giữ được nưa mà cử chảy ròng lăn xuống má. Rồi
tôi òa lên khóc nức nở như đứa trẻ con khi ông giáo nói về cái chết đầy thương tâm của bố. Tôi cảm thấy ân hận vì đã bỏ đi làm đồn điền cao su biền biện, không ở bên quan tâm chăm sóc bố, thậm chí là không biết đến cái chết của bố mình; không biết bố đã chịu đau khổ như thế nào trong những ngày cuối đời. Tôi tự dằn vặt, trách móc bản thân. Ông giáo khuyên tôi không nên quá buồn bã mà hãy sống tiếp thật tốt để bố dưới suối vàng được yên lòng.