Hãy viết bài văn tự sự để tái hiện hạnh phúc của gia đình em trong ngày 20/10
0 bình luận về “Hãy viết bài văn tự sự để tái hiện hạnh phúc của gia đình em trong ngày 20/10”
Khi nghĩ đến mùa thu, chắc hẳn các bạn sẽ nghĩ đến nắng vàng trải khắp nơi cùng với ngày khai trường, nhưng tôi thì lại nhớ tới ngày cả nước ta tôn vinh người phụ nữ Việt Nam, ngày 20 tháng 10.
Ngày 20 tháng 10 là ngày để cho mỗi con người Việt Nam nhớ tới những người phụ nữ quan trọng trong cuộc đời họ. Đó có thể là những người mẹ tàn tảo sớm hôm nuôi con, người vợ dịu hiền, người bà kính yêu hay cô giáo dạy mình. Phụ nữ Việt Nam không giống một hình ảnh người phụ nữ nào khác trên thế giới, họ không nhẹ nhàng như phụ nữ Nhật, không chất phác như phụ nữ Nam Phi, không hiện đại như phụ nữ phương Tây mà người phụ nữ Việt Nam tự hào với tám chữ: Anh hùng, bất khuất, trung hậu, đảm đang.
Trải hàng nghìn năm, người phụ nữ Việt Nam đã in dấu chân mình trên những trang lịch sử. Từ thời những vị tướng nữ như Trưng Trắc, Trưng Nhị, Bà Triệu chi huy vạn quân, cưỡi voi, khiến quân thù sợ khiếp. Cho đến những năm của cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mĩ để mang lại hòa bình cho dân tộc ta. Từ những cô gái mười tám, đôi mươi mang cả tuổi thanh xuân của mình ra ngoài chiến trường như Võ Thị Sáu, Trần Thị Minh Khai hay nữ bác sĩ Đặng Thùy Trâm, những bà mẹ già yếu hy sinh những người con của mình đến cả những nữ công nhân, nông dân chăm chỉ làm việc, tham gia sản xuất đê chi viện cho tiền tuyến. Chính nhờ họ mà cả nước ta mới dành được độc lạp vào đại thắng mùa xuân năm 1975 .Còn ngày nay, khi hòa bình đã lập lại, xã hội phát triến thì họ lại mang sức lực, mang trí tuệ của mình đóng góp vào công cuộc phát triển đất nước. Họ là những giáo viên mang cái chữ đến nọi miền tổ quốc, là bác sĩ cứu sống bệnh nhân, hay họ cũng chỉ là một người công nhân đang sản xuất những mặt hàng chất lượng cao.
Trong cuộc đời mỗi chúng ta cũng vậy. Người phụ nữ ấy có thể là người mẹ yêu quý của bạn. Người mà đã dành cả cuộc đời hy sinh cho bạn, sinh ra bạn, nuôi bạn khôn lớn, lo cho bạn mỗi khi bạn ốm, luôn ở bên bạn trong những lúc gặp khó khăn. Dù có đôi lúc mẹ mắng nhiếc bạn, nhưng đó là làm cho bạn hiểu ra, là tốt cho bạn. Tôi đã từng được nghe một câu rằng trong trận động đất ở Nhật Bản tháng 3.2011, có một người mẹ đã lấy thân mình che chở cho đứa con mới vài tháng tuổi. Cô xoay người để trần nhà đổ sập trên lưng mình và ôm trọn em bé trong lòng. Khi đội cứu hộ đến, người mẹ đã chết. Còn em bé, kì diệu thay vẫn sống. Đó là một câu chuyện thật sự xúc động. Hay người mà bạn yêu quý có thể là bà của bạn. Người gắn bó với tuổi thơ bạn. Người luôn cho bạn những gói bỏng, cái bánh mỗi khi đi chợ về, luôn kể những câu chuyện ngày xửa ngày xưa cho bạn nghe, hay đưa chúng ta đi học khi chúng ta còn bé. Đó cũng có thể là cô giáo ở trường, là người đã dạy bạn những chữ cái đầu tiên, dạy những con số, dạy những kiến thức nhân loại và dạy cho bạn cả cách làm người. Và đó cũng có thể là một người phụ nữ lao công bạn gặp bên đường, một người bán hàng rong mà bạn mỉm cười với họ để chia sẻ.
Có thể nói rằng, mỗi người phụ nữ là một món quà của tạo hóa với cuộc đời của chúng ta. Họ là những người khiến tôi trở thành tôi của ngày hôm nay, hiểu được một điều rằng, yêu thương, được nói bằng ngôn ngữ nào đi nữa, cũng đều quý giá. Vì vậy bạn hãy trân trọng từng khoảnh khắc khi được ở bên họ. Nhân ngày phụ nữ Việt Nam, tôi xin chúc mỗi người phụ nữ trên đất nước này luôn hạnh phúc và mãi được yêu thương.
Gia đình luôn là chỗ dựa bình yên nhất, là nơi mệt nhọc thì em sẽ quay về. Thật hạnh phúc cho em khi có gia đình hạnh phúc . Và cứ mỗi khi đến 20/10 là gia đình em lại sum họp cùng nhau chò chuyện, ăn uống
Ngày 20/10 hôm đó thời tiết hơi se se lạnh, từ tối hôm trước mẹ tôi đã chuẩn bị gạo nếp, đồ ăn cần cho ngày mai. Ai cũng háo hức và vui vẻ vì mai sẽ là ngày cả gia đình được sum vầy. Sáng hôm đó hai chị của tôi đi lấy chồng cùng gia đình trở về từ sớm giúp đỡ mọi người nấu ăn. Ai nấy đều rạng rỡ, trên khuân mặt không giấu nổi sự hạnh phúc. Mấy đứa cháu tôi chơi đùa ngoài sân , chia kẹo với nhau, nhìn chúng tôi lại nhớ lại bản thân mình những ngày còn bé. Sau khi gia đình tôi ăn uống trò chuyện xong thì cả gia đình tỗi sẽ đi chơi cùng nhau. Địa điểm mà gia đình tôi chọn đó là Hồ Núi Cốc. Xe bắt đầu khởi hành vào 12h trưa , lên xe mọi người gần như ngủ hết. Vì Hồ Núi Cốc khá gần nên xe đi khá nhanh. Đến nơi Hồ Núi Cốc mở ra trước mắt tôi là màu xanh thắm của rừng cây và màu trong xanh của hồ nước. Không khí thật thanh bình, yên tĩnh, khác hẳn không khí nơi chúng tôi sống. Bố mẹ đưa chúng tôi đi vào thăm các hang núi, đây không phải là các hang núi tự nhiên mà nó được tạo ra bởi bàn tay khéo léo tỉ mỉ của con người, đó quả là những công trình tinh vi đẹp mắt. Ra khỏi hang, chúng tôi leo lên những quả đồi cao, ở đó có rất nhiều thông và phi lao. Đứng trên đồi cao chúng tôi nghe thấy rất rõ tiếng thông vi vu như đang hát ru. Nhìn từ trên cao xuống mặt hồ thật đẹp, ánh nắng vàng tỏa trên mặt hồ làm cho hàng ngàn con sóng nhỏ chạy trên mặt nước nom như những vì sao đang tung tăng, chơi đùa. Vì mải nhìn ngắm quá mà tôi suýt nữa thì bị lạc mất mọi người. Trước khi về gia đình tôi cùng nhau chụp những tấm ảnh kỉ niệm và tôi cùng mấy đứa cháu còn được mua quà nữa.
Ngày 20/10 là một ngày thật ý nghĩa với gia đình tôi , là ngày mọi người cùng nhau tôn vinh vẻ đẹp của người phụ nữ và cũng là ngày cả gia đình tôi được cùng nhau đi chơi . Mỗi năm tôi đều mong đến ngày này vì cả gia đình ai cũng bận rộn nhưng cứ mỗi khi đến ngày này mọi người đều muốn trở về nhà vì ở đó có mẹ, có gia đình.
Khi nghĩ đến mùa thu, chắc hẳn các bạn sẽ nghĩ đến nắng vàng trải khắp nơi cùng với ngày khai trường, nhưng tôi thì lại nhớ tới ngày cả nước ta tôn vinh người phụ nữ Việt Nam, ngày 20 tháng 10.
Ngày 20 tháng 10 là ngày để cho mỗi con người Việt Nam nhớ tới những người phụ nữ quan trọng trong cuộc đời họ. Đó có thể là những người mẹ tàn tảo sớm hôm nuôi con, người vợ dịu hiền, người bà kính yêu hay cô giáo dạy mình. Phụ nữ Việt Nam không giống một hình ảnh người phụ nữ nào khác trên thế giới, họ không nhẹ nhàng như phụ nữ Nhật, không chất phác như phụ nữ Nam Phi, không hiện đại như phụ nữ phương Tây mà người phụ nữ Việt Nam tự hào với tám chữ: Anh hùng, bất khuất, trung hậu, đảm đang.
Trải hàng nghìn năm, người phụ nữ Việt Nam đã in dấu chân mình trên những trang lịch sử. Từ thời những vị tướng nữ như Trưng Trắc, Trưng Nhị, Bà Triệu chi huy vạn quân, cưỡi voi, khiến quân thù sợ khiếp. Cho đến những năm của cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mĩ để mang lại hòa bình cho dân tộc ta. Từ những cô gái mười tám, đôi mươi mang cả tuổi thanh xuân của mình ra ngoài chiến trường như Võ Thị Sáu, Trần Thị Minh Khai hay nữ bác sĩ Đặng Thùy Trâm, những bà mẹ già yếu hy sinh những người con của mình đến cả những nữ công nhân, nông dân chăm chỉ làm việc, tham gia sản xuất đê chi viện cho tiền tuyến. Chính nhờ họ mà cả nước ta mới dành được độc lạp vào đại thắng mùa xuân năm 1975 .Còn ngày nay, khi hòa bình đã lập lại, xã hội phát triến thì họ lại mang sức lực, mang trí tuệ của mình đóng góp vào công cuộc phát triển đất nước. Họ là những giáo viên mang cái chữ đến nọi miền tổ quốc, là bác sĩ cứu sống bệnh nhân, hay họ cũng chỉ là một người công nhân đang sản xuất những mặt hàng chất lượng cao.
Trong cuộc đời mỗi chúng ta cũng vậy. Người phụ nữ ấy có thể là người mẹ yêu quý của bạn. Người mà đã dành cả cuộc đời hy sinh cho bạn, sinh ra bạn, nuôi bạn khôn lớn, lo cho bạn mỗi khi bạn ốm, luôn ở bên bạn trong những lúc gặp khó khăn. Dù có đôi lúc mẹ mắng nhiếc bạn, nhưng đó là làm cho bạn hiểu ra, là tốt cho bạn. Tôi đã từng được nghe một câu rằng trong trận động đất ở Nhật Bản tháng 3.2011, có một người mẹ đã lấy thân mình che chở cho đứa con mới vài tháng tuổi. Cô xoay người để trần nhà đổ sập trên lưng mình và ôm trọn em bé trong lòng. Khi đội cứu hộ đến, người mẹ đã chết. Còn em bé, kì diệu thay vẫn sống. Đó là một câu chuyện thật sự xúc động. Hay người mà bạn yêu quý có thể là bà của bạn. Người gắn bó với tuổi thơ bạn. Người luôn cho bạn những gói bỏng, cái bánh mỗi khi đi chợ về, luôn kể những câu chuyện ngày xửa ngày xưa cho bạn nghe, hay đưa chúng ta đi học khi chúng ta còn bé. Đó cũng có thể là cô giáo ở trường, là người đã dạy bạn những chữ cái đầu tiên, dạy những con số, dạy những kiến thức nhân loại và dạy cho bạn cả cách làm người. Và đó cũng có thể là một người phụ nữ lao công bạn gặp bên đường, một người bán hàng rong mà bạn mỉm cười với họ để chia sẻ.
Có thể nói rằng, mỗi người phụ nữ là một món quà của tạo hóa với cuộc đời của chúng ta. Họ là những người khiến tôi trở thành tôi của ngày hôm nay, hiểu được một điều rằng, yêu thương, được nói bằng ngôn ngữ nào đi nữa, cũng đều quý giá. Vì vậy bạn hãy trân trọng từng khoảnh khắc khi được ở bên họ. Nhân ngày phụ nữ Việt Nam, tôi xin chúc mỗi người phụ nữ trên đất nước này luôn hạnh phúc và mãi được yêu thương.
xin ctlhn
Gia đình luôn là chỗ dựa bình yên nhất, là nơi mệt nhọc thì em sẽ quay về. Thật hạnh phúc cho em khi có gia đình hạnh phúc . Và cứ mỗi khi đến 20/10 là gia đình em lại sum họp cùng nhau chò chuyện, ăn uống
Ngày 20/10 hôm đó thời tiết hơi se se lạnh, từ tối hôm trước mẹ tôi đã chuẩn bị gạo nếp, đồ ăn cần cho ngày mai. Ai cũng háo hức và vui vẻ vì mai sẽ là ngày cả gia đình được sum vầy. Sáng hôm đó hai chị của tôi đi lấy chồng cùng gia đình trở về từ sớm giúp đỡ mọi người nấu ăn. Ai nấy đều rạng rỡ, trên khuân mặt không giấu nổi sự hạnh phúc. Mấy đứa cháu tôi chơi đùa ngoài sân , chia kẹo với nhau, nhìn chúng tôi lại nhớ lại bản thân mình những ngày còn bé. Sau khi gia đình tôi ăn uống trò chuyện xong thì cả gia đình tỗi sẽ đi chơi cùng nhau. Địa điểm mà gia đình tôi chọn đó là Hồ Núi Cốc. Xe bắt đầu khởi hành vào 12h trưa , lên xe mọi người gần như ngủ hết. Vì Hồ Núi Cốc khá gần nên xe đi khá nhanh. Đến nơi Hồ Núi Cốc mở ra trước mắt tôi là màu xanh thắm của rừng cây và màu trong xanh của hồ nước. Không khí thật thanh bình, yên tĩnh, khác hẳn không khí nơi chúng tôi sống. Bố mẹ đưa chúng tôi đi vào thăm các hang núi, đây không phải là các hang núi tự nhiên mà nó được tạo ra bởi bàn tay khéo léo tỉ mỉ của con người, đó quả là những công trình tinh vi đẹp mắt. Ra khỏi hang, chúng tôi leo lên những quả đồi cao, ở đó có rất nhiều thông và phi lao. Đứng trên đồi cao chúng tôi nghe thấy rất rõ tiếng thông vi vu như đang hát ru. Nhìn từ trên cao xuống mặt hồ thật đẹp, ánh nắng vàng tỏa trên mặt hồ làm cho hàng ngàn con sóng nhỏ chạy trên mặt nước nom như những vì sao đang tung tăng, chơi đùa. Vì mải nhìn ngắm quá mà tôi suýt nữa thì bị lạc mất mọi người. Trước khi về gia đình tôi cùng nhau chụp những tấm ảnh kỉ niệm và tôi cùng mấy đứa cháu còn được mua quà nữa.
Ngày 20/10 là một ngày thật ý nghĩa với gia đình tôi , là ngày mọi người cùng nhau tôn vinh vẻ đẹp của người phụ nữ và cũng là ngày cả gia đình tôi được cùng nhau đi chơi . Mỗi năm tôi đều mong đến ngày này vì cả gia đình ai cũng bận rộn nhưng cứ mỗi khi đến ngày này mọi người đều muốn trở về nhà vì ở đó có mẹ, có gia đình.