Hãy viết đoạn ngắn nói về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường
(mở bài , nói về cấp 2 nhé )
no sao chép
0 bình luận về “Hãy viết đoạn ngắn nói về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường
(mở bài , nói về cấp 2 nhé )
no sao chép”
Thời gian cứ thế trôi qua như thoi đưa, vậy là thấm thoắt đã mười hai năm học sắp trôi qua. Đứa trẻ ngày nào còn khóc lóc, đứng sau lưng mẹ trong ngày đầu tiên cắp sách đến trường. Giờ đây đã sắp phải nói lời chia tay với mái trường, với thầy cô, bạn bè và cũng chia tay luôn cả hai chữ “học sinh” của bản thân mình.
Vậy đấy, thời gian trôi qua có bao giờ trở lại, suốt những năm tháng qua gắn bó với “thầy cô và mái trường” nơi đã để lại cho tôi biết bao nhiêu kỉ niệm của một thời không thể nào quên. Chỉ còn vài ngày nữa thôi là đến ngày 20/11- ngày Nhà Giáo Việt Nam, cũng là ngày cuối cùng “tôi” của thời học sinh được bên mái trường, thầy cô và bạn bè nơi đây tại mái trường mang tên THPT chuyên Lê Quý Đôn – ngôi nhà thứ hai nơi tôi đã gắn bó.
Bất chợt những kỉ niệm trong tôi chợt ùa về một cách rõ nét hơn bao giờ hết đưa tôi trở về những ngày tháng còn là một đứa học sinh lớp 9. Nhớ ngày nào ngôi trường mang tên chuyên Lê Quý Đôn còn quá xa lạ với tôi, ngôi trường mơ ước của biết bao lứa học sinh như tôi. Có lẽ ấn tượng đầu tiên về ngôi trường chuyên Lê Quý Đôn này phải kể đến “con dốc” vừa dài, vừa cao vời vợi hiện ra trước mắt. Biết bao lần đứng dưới chân dốc trường nhìn lên, nơi một chân trời mới sắp mở ra trước mắt tôi. Leo lên hết con dốc ấy, lần đầu tiên đứng ở cổng trường học nhìn vào trường, tôi đã hét thật to như để thỏa mãn sự sung sướng, thích thú xen lẫn tò mò của bản thân mình về trường.
Cuộc đời là hành trình dài với những bước chân đi. Ai trong chúng ta rồi cũng trưởng thành và lớn lên trong những xô bồ, những thử thách muôn hình vạn trạng của cuộc sống. Tôi của bây giờ, tôi ước mong mình chìm vào một giấc mơ, một phút của những bình yên thầm lặng để tìm về kí ức êm đềm. Kí ức có thầy cô, bạn bè cùng mái trường thân thương. Giá như mình nhỏ bé lại, tôi sẽ vẫn là cậu học trò lớp tám năm nào hồn nhiên, vui tươi dưới mái trường cấp hai Ban Mai. Cấp hai Ban Mai, ngôi trường với thầy cô yêu thương luôn là kỉ niệm đậm sâu trong trái tim tôi và tôi không bao giờ có thể quên đi kỉ niệm ngọt ngào ấy.
Thời gian cứ thế trôi qua như thoi đưa, vậy là thấm thoắt đã mười hai năm học sắp trôi qua. Đứa trẻ ngày nào còn khóc lóc, đứng sau lưng mẹ trong ngày đầu tiên cắp sách đến trường. Giờ đây đã sắp phải nói lời chia tay với mái trường, với thầy cô, bạn bè và cũng chia tay luôn cả hai chữ “học sinh” của bản thân mình.
Vậy đấy, thời gian trôi qua có bao giờ trở lại, suốt những năm tháng qua gắn bó với “thầy cô và mái trường” nơi đã để lại cho tôi biết bao nhiêu kỉ niệm của một thời không thể nào quên. Chỉ còn vài ngày nữa thôi là đến ngày 20/11- ngày Nhà Giáo Việt Nam, cũng là ngày cuối cùng “tôi” của thời học sinh được bên mái trường, thầy cô và bạn bè nơi đây tại mái trường mang tên THPT chuyên Lê Quý Đôn – ngôi nhà thứ hai nơi tôi đã gắn bó.
Bất chợt những kỉ niệm trong tôi chợt ùa về một cách rõ nét hơn bao giờ hết đưa tôi trở về những ngày tháng còn là một đứa học sinh lớp 9. Nhớ ngày nào ngôi trường mang tên chuyên Lê Quý Đôn còn quá xa lạ với tôi, ngôi trường mơ ước của biết bao lứa học sinh như tôi. Có lẽ ấn tượng đầu tiên về ngôi trường chuyên Lê Quý Đôn này phải kể đến “con dốc” vừa dài, vừa cao vời vợi hiện ra trước mắt. Biết bao lần đứng dưới chân dốc trường nhìn lên, nơi một chân trời mới sắp mở ra trước mắt tôi. Leo lên hết con dốc ấy, lần đầu tiên đứng ở cổng trường học nhìn vào trường, tôi đã hét thật to như để thỏa mãn sự sung sướng, thích thú xen lẫn tò mò của bản thân mình về trường.
Cuộc đời là hành trình dài với những bước chân đi. Ai trong chúng ta rồi cũng trưởng thành và lớn lên trong những xô bồ, những thử thách muôn hình vạn trạng của cuộc sống. Tôi của bây giờ, tôi ước mong mình chìm vào một giấc mơ, một phút của những bình yên thầm lặng để tìm về kí ức êm đềm. Kí ức có thầy cô, bạn bè cùng mái trường thân thương. Giá như mình nhỏ bé lại, tôi sẽ vẫn là cậu học trò lớp tám năm nào hồn nhiên, vui tươi dưới mái trường cấp hai Ban Mai. Cấp hai Ban Mai, ngôi trường với thầy cô yêu thương luôn là kỉ niệm đậm sâu trong trái tim tôi và tôi không bao giờ có thể quên đi kỉ niệm ngọt ngào ấy.