Hãy viết đoạn văn kể về kỉ niệm khiến e phải đau lòng :<
0 bình luận về “Hãy viết đoạn văn kể về kỉ niệm khiến e phải đau lòng :<”
Trong cuộc đời của ta ai cũng từng có kỉ niệm buồn và khó thể quên được. Tôi cũng có 1 kỉ niệm đau lòng mà tôi không thể quên được. Một lần trên đường về nhà với ông tôi hồi 6 tuổi. Hồi đó tôi rất nghịch nên đi đâu cũng phải có người theo dõi. Hôm đó khi đi qua đường để về nhà, tôi chạy nhảy nghịch ngợm, ông nhắc nhiều lần nhưng tôi vẫn nghịch. Bỗng nhiên tôi chạy ra đường và nghịch ở đó. Cùng lúc đó 1 xe ô tô tải mất phanh lao đến, nhưng tôi mải chơi nên không để ý và ngồi đó nghịch. Và tôi ngã ra đường. Khi tỉnh dậy người bị thương không phải tôi mà là ông tôi, tôi nghe kể lại rằng ông đã lao ra đẩy tôi ra và bị ô tô chèn gãy 1 chân. Từ lần đó tôi rất hối hận và luôn ngoan ngoãn và quý ông mình.
Những ngày tháng ngột ngạt năm cấp 2 là kỉ niệm đau lòng nhất đời tôi. Hồi đó tôi chả quen ai. Tôi kết được mấy người bạn mới. Tưởng chừng là hạnh phúc mà không ngờ lại là ác mộng dài. Mới đầu mọi người rất thân với nhau. Chơi lâu các bạn thấy tôi luôn ko ăn sáng và để dành tiền. Họ bắt tôi pải bỏ tiền ra để bao họ đi ăn. Sau đó mỗi sáng sớm pải đến đón đưa họ đi học. Nếu người lớn hỏi thì pải bảo là mình tự nguyện. Đến trường pải mua đồ ăn sáng cho họ, sách cặp cho họ, làm bài tập cho họ….. Lâu dần cũng thành thói quen….! Đến cuối cùng, có lẽ là họ thấy tôi quá nghe lời nên bắt đầu chán nói với tôi ” Sao m cứ bám đuôi bọn t thế ? ” Lúc ấy, tôi sụp đổ….. tâm trạng khó mà diễn tả hết..
Trong cuộc đời của ta ai cũng từng có kỉ niệm buồn và khó thể quên được. Tôi cũng có 1 kỉ niệm đau lòng mà tôi không thể quên được. Một lần trên đường về nhà với ông tôi hồi 6 tuổi. Hồi đó tôi rất nghịch nên đi đâu cũng phải có người theo dõi. Hôm đó khi đi qua đường để về nhà, tôi chạy nhảy nghịch ngợm, ông nhắc nhiều lần nhưng tôi vẫn nghịch. Bỗng nhiên tôi chạy ra đường và nghịch ở đó. Cùng lúc đó 1 xe ô tô tải mất phanh lao đến, nhưng tôi mải chơi nên không để ý và ngồi đó nghịch. Và tôi ngã ra đường. Khi tỉnh dậy người bị thương không phải tôi mà là ông tôi, tôi nghe kể lại rằng ông đã lao ra đẩy tôi ra và bị ô tô chèn gãy 1 chân. Từ lần đó tôi rất hối hận và luôn ngoan ngoãn và quý ông mình.
XIN TLNN VÀ 5* NHÉ
Những ngày tháng ngột ngạt năm cấp 2 là kỉ niệm đau lòng nhất đời tôi. Hồi đó tôi chả quen ai. Tôi kết được mấy người bạn mới. Tưởng chừng là hạnh phúc mà không ngờ lại là ác mộng dài. Mới đầu mọi người rất thân với nhau. Chơi lâu các bạn thấy tôi luôn ko ăn sáng và để dành tiền. Họ bắt tôi pải bỏ tiền ra để bao họ đi ăn. Sau đó mỗi sáng sớm pải đến đón đưa họ đi học. Nếu người lớn hỏi thì pải bảo là mình tự nguyện. Đến trường pải mua đồ ăn sáng cho họ, sách cặp cho họ, làm bài tập cho họ….. Lâu dần cũng thành thói quen….! Đến cuối cùng, có lẽ là họ thấy tôi quá nghe lời nên bắt đầu chán nói với tôi ” Sao m cứ bám đuôi bọn t thế ? ” Lúc ấy, tôi sụp đổ….. tâm trạng khó mà diễn tả hết..