Hãy viết một bài văn theo 1 trong các yêu cầu sau :
– Một lần em mắc lỗi
– Kỉ miện đáng nhớ nhất
0 bình luận về “Hãy viết một bài văn theo 1 trong các yêu cầu sau :
– Một lần em mắc lỗi
– Kỉ miện đáng nhớ nhất”
Một lần em mắc lỗi.
Trong cuộc đời, mỗi người trong chúng ta không ai là không mắc sai lầm. Những sai lầm đó dù lớn hay nhỏ thì cũng đem lại cho ta một bài học đáng nhớ. Và em cũng vậy, em cũng đã từng mắc sai lầm. Nhưng đặc biệt, em nhớ nhất là lần em mải chơi Trung thu không làm bài. Sau sự việc lần đó thì em cũng rút ra bài học và không bao giờ tái phạm nữa.
Hôm đó là Trung thu-ngày Tết thiếu nhi năm 2015, trên đường đi học về nhà, em đã thấy không khí đông vui nhộn nhịp. Điều đó khiến lòng em không khỏi hân hoan, em chỉ muốn về nhà ngay, lên gác cất cặp rồi xách đồ đi chơi. Nhưng nghĩ lại, em còn có bài tập của thầy cô giao cho, em lại quyết định về nhà sẽ làm xong rồi hẵng đi chơi. Rồi khi về nhà, em sau khi cất cặp đã lên bàn ngồi học. Em chưa làm được một bài xong thì đâu đó ngoài phố đã bắt đầu tưng bừng tiếng trống múa lân. Chỉ cần nghe thấy thôi là em đã thấy vui và muốn ngay lúc này đi chơi. Có lẽ vì quá ham vui tại thời điểm đó nên em đã lỡ quyết định đi chơi rồi đêm tối về làm.
Em đạp xe khắp phố phường ngắm cảnh. Hai bên con phố được treo đèn trung thu rất đẹp. Những chiếc đèn đó vừa lung linh, vừa tỏa ra ánh sáng xanh đỏ tím vàng trông rất vui mắt. Con phố đông vui nhộn nhịp, đâu đâu cũng thấy người. Đi được một lúc thì em thấy một đoàn múa lân nên dừng lại xem. Chao ôi! Những người múa lân múa thật đẹp làm sao. Từng động tác của họ vừa dứt khoát cũng vừa uyển chuyển, họ giống như những con rồng bay lượn vậy.
Rồi tiết mục múa lân đã xong, em cũng định trở về nhà nhưng bụng em lại bắt đầu thấy đói. Vì vậy em đã đạp xe đi ăn. Khắp phố phường chỗ nào cũng có cửa hàng, em không biết lựa chọn cửa hàng nào nên em quyết định đi ăn từng cửa hàng. Sau khi ăn xong thì trời đã tối nên em vội đạp xe về. Về đến nhà, em tức tốc ngồi vào bàn học học bài, làm bài. Nhưng không biết vì sao mà em lại cảm thấy buồn ngủ vô cùng. Thế là em lại quyết định đi ngủ, sáng sơm dậy làm bài.
Sáng hôm sau, khi từng cơn gió khẽ lay động những chiếc lá thường xuân ngoài phòng em, khi những con chim hót líu lo trên cành cây thì em tỉnh giấc. Nhưng một chuyện em không thể ngờ đó là em đã muộn học. Có lẽ bởi hôm qua em quên đặt báo thức. Em ội vàng thay quần áo rồi lái xe đến trường.
Đến trường cũng vừa kịp lúc, em bước vào lớp. Và chỉ vài giây sau thì cô giáo đã vào. Học sinh đứng chào rồi ngồi xuống. Cô bắt đầu kiểm tra bài tập của mỗi bạn. Đến lượt em, em thấy rất run. Em nói với cô rằng em quên. Nhưng trái với suy nghĩ của em là cô sẽ trách mắng thì cô lại khoan dung nhắc em về làm rồi mai nộp cho cô. Em lúc ấy không khỏi cảm ơn cô và nhận thấy được sai lầm của bản thân
Sự việc ấy tuy rằng đã từ rất lâu rồi nhưng để lại cho em những hình ảnh thật đáng nhớ cùng với bài học sâu sắc.
Một lần em mắc lỗi.
Trong cuộc đời, mỗi người trong chúng ta không ai là không mắc sai lầm. Những sai lầm đó dù lớn hay nhỏ thì cũng đem lại cho ta một bài học đáng nhớ. Và em cũng vậy, em cũng đã từng mắc sai lầm. Nhưng đặc biệt, em nhớ nhất là lần em mải chơi Trung thu không làm bài. Sau sự việc lần đó thì em cũng rút ra bài học và không bao giờ tái phạm nữa.
Hôm đó là Trung thu-ngày Tết thiếu nhi năm 2015, trên đường đi học về nhà, em đã thấy không khí đông vui nhộn nhịp. Điều đó khiến lòng em không khỏi hân hoan, em chỉ muốn về nhà ngay, lên gác cất cặp rồi xách đồ đi chơi. Nhưng nghĩ lại, em còn có bài tập của thầy cô giao cho, em lại quyết định về nhà sẽ làm xong rồi hẵng đi chơi. Rồi khi về nhà, em sau khi cất cặp đã lên bàn ngồi học. Em chưa làm được một bài xong thì đâu đó ngoài phố đã bắt đầu tưng bừng tiếng trống múa lân. Chỉ cần nghe thấy thôi là em đã thấy vui và muốn ngay lúc này đi chơi. Có lẽ vì quá ham vui tại thời điểm đó nên em đã lỡ quyết định đi chơi rồi đêm tối về làm.
Em đạp xe khắp phố phường ngắm cảnh. Hai bên con phố được treo đèn trung thu rất đẹp. Những chiếc đèn đó vừa lung linh, vừa tỏa ra ánh sáng xanh đỏ tím vàng trông rất vui mắt. Con phố đông vui nhộn nhịp, đâu đâu cũng thấy người. Đi được một lúc thì em thấy một đoàn múa lân nên dừng lại xem. Chao ôi! Những người múa lân múa thật đẹp làm sao. Từng động tác của họ vừa dứt khoát cũng vừa uyển chuyển, họ giống như những con rồng bay lượn vậy.
Rồi tiết mục múa lân đã xong, em cũng định trở về nhà nhưng bụng em lại bắt đầu thấy đói. Vì vậy em đã đạp xe đi ăn. Khắp phố phường chỗ nào cũng có cửa hàng, em không biết lựa chọn cửa hàng nào nên em quyết định đi ăn từng cửa hàng. Sau khi ăn xong thì trời đã tối nên em vội đạp xe về. Về đến nhà, em tức tốc ngồi vào bàn học học bài, làm bài. Nhưng không biết vì sao mà em lại cảm thấy buồn ngủ vô cùng. Thế là em lại quyết định đi ngủ, sáng sơm dậy làm bài.
Sáng hôm sau, khi từng cơn gió khẽ lay động những chiếc lá thường xuân ngoài phòng em, khi những con chim hót líu lo trên cành cây thì em tỉnh giấc. Nhưng một chuyện em không thể ngờ đó là em đã muộn học. Có lẽ bởi hôm qua em quên đặt báo thức. Em ội vàng thay quần áo rồi lái xe đến trường.
Đến trường cũng vừa kịp lúc, em bước vào lớp. Và chỉ vài giây sau thì cô giáo đã vào. Học sinh đứng chào rồi ngồi xuống. Cô bắt đầu kiểm tra bài tập của mỗi bạn. Đến lượt em, em thấy rất run. Em nói với cô rằng em quên. Nhưng trái với suy nghĩ của em là cô sẽ trách mắng thì cô lại khoan dung nhắc em về làm rồi mai nộp cho cô. Em lúc ấy không khỏi cảm ơn cô và nhận thấy được sai lầm của bản thân
Sự việc ấy tuy rằng đã từ rất lâu rồi nhưng để lại cho em những hình ảnh thật đáng nhớ cùng với bài học sâu sắc.