Hãy viết một đoạn văn kể về một kỷ niệm đáng nhớ có sử dụng yếu tố miêu tả tự sự và miêu tả nội tâm trong văn bản
0 bình luận về “Hãy viết một đoạn văn kể về một kỷ niệm đáng nhớ có sử dụng yếu tố miêu tả tự sự và miêu tả nội tâm trong văn bản”
Tôi không thể nào quên được về hành động sai lầm mà tôi gây ra là đọc trộm nhật kí của Lan. Chờ bạn một lúc quá chán, ngắm nghía căn phòng xinh đẹp tự tay hai đứa cùng trang trí tôi thấy vui hơn nhiều. Tình cờ tôi phát hiện một cuốn sổ nhỏ rất xinh và tôi tò mò về nó. Tôi đã không biết nó là gì cho đến khi mở ra trang đầu tiên với dòng viết nắn nót: Nhật ký. Nhưng mọi sự đã không bình lặng như thế. Lúc Lan nhìn thấy tôi cầm cuốn nhận kí bìa xanh da trời trên tay cũng là lúc tình cảm của chúng tôi có những khoảng cách xa mãi. Gương mặt tôi tái mét đi vì sợ hãi, vì xấu hổ, còn Lan, bên cánh cửa gỗ là một sự giận dữ tột cùng và sự thất vọng qua ánh nhìn đầy trách móc. Tôi ú ớ chẳng kịp nói lời nào thì bạn đã chạy ra khỏi phòng. Căn phòng nhỏ của Lan với khung ảnh chúng tôi chụp chung, với chiếc rèm tự tay hai đứa chọn lựa trở thành chứng nhân cho sự xấu xa của tôi. Tôi chỉ biết ôm mặt và òa lên khóc nức nở khi cầm cuốn nhật kí. Thẫn thờ như người mất hồn, tôi đi về nhà và phớt lờ những lời hỏi han của bố mẹ. Nằm trên chiếc giường quen thuộc mà tôi thao thức không thể ngủ. Trước mắt tôi, mọi thứ là một màn đen u tối khi nghĩ đến Lan cùng hành vi sai trái của bản thân mình. Tôi phải làm gì đây? Liệu Lan có tha thứ cho hành vi tò mò ngu ngốc của tôi? Những câu hỏi cứ theo tôi mãi và chưa khi nào tôi cảm thấy bất lực như khi ấy.
Tôi không thể nào quên được về hành động sai lầm mà tôi gây ra là đọc trộm nhật kí của Lan. Chờ bạn một lúc quá chán, ngắm nghía căn phòng xinh đẹp tự tay hai đứa cùng trang trí tôi thấy vui hơn nhiều. Tình cờ tôi phát hiện một cuốn sổ nhỏ rất xinh và tôi tò mò về nó. Tôi đã không biết nó là gì cho đến khi mở ra trang đầu tiên với dòng viết nắn nót: Nhật ký. Nhưng mọi sự đã không bình lặng như thế. Lúc Lan nhìn thấy tôi cầm cuốn nhận kí bìa xanh da trời trên tay cũng là lúc tình cảm của chúng tôi có những khoảng cách xa mãi. Gương mặt tôi tái mét đi vì sợ hãi, vì xấu hổ, còn Lan, bên cánh cửa gỗ là một sự giận dữ tột cùng và sự thất vọng qua ánh nhìn đầy trách móc. Tôi ú ớ chẳng kịp nói lời nào thì bạn đã chạy ra khỏi phòng. Căn phòng nhỏ của Lan với khung ảnh chúng tôi chụp chung, với chiếc rèm tự tay hai đứa chọn lựa trở thành chứng nhân cho sự xấu xa của tôi. Tôi chỉ biết ôm mặt và òa lên khóc nức nở khi cầm cuốn nhật kí. Thẫn thờ như người mất hồn, tôi đi về nhà và phớt lờ những lời hỏi han của bố mẹ. Nằm trên chiếc giường quen thuộc mà tôi thao thức không thể ngủ. Trước mắt tôi, mọi thứ là một màn đen u tối khi nghĩ đến Lan cùng hành vi sai trái của bản thân mình. Tôi phải làm gì đây? Liệu Lan có tha thứ cho hành vi tò mò ngu ngốc của tôi? Những câu hỏi cứ theo tôi mãi và chưa khi nào tôi cảm thấy bất lực như khi ấy.