Hãy viết một đoạn văn kể về những giây phút đầu tiên khi em gặp lại bố sau một thời gian xa cách (chú ý sử dụng các yếu tố miêu tả và biểu cảm trong khi kể)
Hãy viết một đoạn văn kể về những giây phút đầu tiên khi em gặp lại bố sau một thời gian xa cách (chú ý sử dụng các yếu tố miêu tả và biểu cảm trong khi kể)
Đã lâu lắm rồi tôi chưa được gặp lại ba. Vì hoàn cảnh gia đình nên ba tôi phải đi thuyền xa nhà, hai ba tháng mới về một lần. Vừa đi học về, tôi nghe thấy trong nhà rôm rả tiếng cười nói. Là giọng của ba, ba đã về. Tôi vội chạy vào nhà, mọi cảm xúc trong tôi như vỡ òa. Ba nhìn tôi kẽ cười :” Con gái, lại đây ngồi với ba nào” Tôi nhìn ba, kẽ gật đầu ngồi xuống. Ngước mắt lên nhìn, tôi thấy ba tôi đen đi nhiều. Có lẽ ba tôi vất vả lắm. Nắng gió biển khơi đã nhuộm màu da ba tôi thành nước da bánh mật, trên cằm còn lưu thưa một vài sợi râu chưa cạo hết. Thấy tôi ngơ ngác nhìn, ba tôi cười, xoa đầu nói:” Lâu không nhìn thấy ba quên ba rồi hả?”. “ Con nhớ ba lắm”- đấy là câu nói mà suốt bao tháng nay tôi muốn tự nói với ba. Bữa trước, nghe nói trên biển có bão, tôi và má lo lắng cho ba rất nhiều. Ba bảo cái nghề long đong trên biển hứng nắng đón gió có khi nguy hiểm thật nhưng đã gắn bó với nghề biển này bao nhiêu năm,ba yêu nghề này rồi nên cũng không bỏ được. Tôi cầm tay ba nắm thật chặt như muốn nói nỗi nhớ trong lòng với ba, muốn làm cô con gái nhỏ làm nũng ba.Vì chị em tôi mà ba đã phải vất vả rất nhiều. Ba là người mà tôi thương nhất. Tôi yêu ba tôi rất nhiều.(Tôi đã viết ở ngoài rồi mới sao chép vào không lấy trên mạng nha)
Bố…bố ơi…sao bố về với con trễ thế?? Con nhớ bố lắm đấy, sụt…sịt huhu. Đấy là cảm xúc của tôi khi vừa gặp lại bố sau một thời gian dài. Bố tôi là một trưởng phòng của một công ty nhỏ, nhưng vì là một công ty nhỏ nên cần khai thác nhiều nên giám đốc công ty đã điều ba tôi đi sang một nơi khác. Mới đầu, tôi cũng không chịu và ra sức ngăn cản nhưng vì bố tôi sợ mất việc nên đã bỏ tôi đi. Khi tôi nghe đc tin ba tôi đi, tinh thần tôi như sụp đổ, cả ngày tôi không ăn cơm, dù mẹ có khuyên bảo thế nào đi nữa hai ngày sau tôi mới ăn uống lại. Nhưng ba tôi vốn là người vô tâm, 1 tháng sau ông mới gọi về hỏi thăm gia đình, lúc ấy tôi cũng không thèm nói chuyện nhưng mấy tháng sau tôi lại nói chuyện với ba bình thường. Hằng ngày, ba thường chở tôi đi học nhưng bây giờ ba đi rồi nên mẹ mới mua cho tôi một chiếc xe đạp mới, cứ mỗi lần đi, nước mắt tôi cứ lăn lăn trên má, và nhơ lại những kỷ niệm cùng ba. Một năm sau, ba toi về nhà, thường ngày ông rất mập mạp, nhưng chỉ 1 năm, ông lại ốm hẳn đi, khuôn mặt gầy gò, hốp háp, còn đen hơn nữa. Lúc ấy tôi khóc sụt sịt như những đứa trẻ lên ba, ôm chầm lấy ông, ông liền vỗ về tôi, và dắt tôi vào nhà. Ông ngồi trò chuyện với tôi 1 lúc thì đi ăn cơm với nhau. Một lát sau, thì ông ngồi nói chuyện với mẹ tôi, một hồi sau tự dưng ông lại khóc, làm tôi cũng khóc theo, ông có nói: “Việc làm ăn ban đầu cũng ổn định nhưng đến giữa thì thiếu vốn, ông phải đi vay mượn giúp công ty” ông nói với vẻ mặt rất buồn rầu, nên tôi cũng rất buồn. Ông còn mua cho tôi một bộ màu tô chì cho tôi, dụng cụ học tập mới nữa, tôi rất thích. Đến nỗi, khi ngủ tôi còn cười thích thú, nhưng suy nghĩ hoài vẫn thấy rất buồn. Nhớ đến giây phút sau 1 năm gặp lại thì cảm xúc của tôi lại dâng trào lên mà không biết tại sao…..
Chúc bạn học tốt, hãy vote5*+CTRLHN+Cảm ơn
Dạo gần đây tâm tình mình tốt, nên mới có hứng viết văn chứ thường ngày thì hok có hứng đou ^^, nếu có j sai thì mong bạn chỉ bảo ạ