Chào cậu, cậu có thắc mắc tôi là ai không. Tôi chính là bản thân cậu 20 năm trước. Tôi nghĩ chắc hẳn lúc này cậu đã một nhân viên văn phòng rồi đúng không nào? Tôi hôm nay viết bức thư này là muốn gửi gắm cho cậu một vài điều mà tôi cảm thấy là vô cùng quan trọng và cần thiết cho cậu.
Tôi hiện tại vẫn còn là một học sinh cấp 2. Cái độ tuổi được cho là độ tuổi vàng. Tôi lúc này vẫn còn là một cô gái có chiều cao khiêm tốn và luôn thờ ơ, vô cảm trước mọi thứ. Trong năm học này, tôi đã trải qua rất nhiều chuyện và có nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau.
Năm học này chính là lần đầu tiên cảm thấy bản thân mình thật vô dụng. Giữa các bạn học sinh xuất sắc trong lớp thì tôi vẫn chỉ là một con bé với điểm số lẹt đẹt 5 với 4. Tôi thực sự đã rất cố gắng, nếu như đêm khuya các bạn trong lớp ngủ hay chơi game thì tôi lại lên mạng tìm những bài giảng để có thể hiểu hơn về các bài học đã được học. Tôi đã làm rất nhiều dạng bài tập, quyển vở của tôi 500 trang đã viết gần hết dù chưa hết học kì 2. Nhưng cuộc sống dường như muốn trêu đùa tôi vậy, tôi nỗ lực bấy nhiêu, hi vọng bao nhiêu thì lại càng thất vọng bấy nhiêu. Điều ấy thực sự đã làm cho tôi cảm thấy tổn thương vô cùng, để lại cho tôi một vết thương vô cùng lớn trong lòng. Nếu như ở yên tĩnh một mình, tôi chỉ muốn hét lớn và úp mặt vào hai bàn tay mà khóc.
Lúc này, các môi quan hệ của tôi cũng khá tệ. À không! Tôi chỉ đang nói giảm nói tránh thôi chứ thực sự là rất tệ. Cậu có biết vì sao không? Đó là bởi vì Mai – cô bạn thân của tôi đã không nói lời nói mà nghỉ chơi với tôi. Cậu ấy chuyển sang chơi với Quỳnh – một cô gái vừa xinh vừa giỏi. Nhìn Mai cùng Quỳnh cười nói vui vẻ, tôi cảm thấy buồn lắm. Nhưng nhờ có gia đình mà vết thương trong lòng tôi cũng đã được xoa dịu phần nào. Gia đình đã đồng cảm với tôi và khuyên tôi nên suy nghĩ tích cực hơn. Đối với tôi lúc này, không có gì là hơn gia đình . Bởi dù tôi có thế nào thì ba mẹ vẫn luôn chào đón tôi. Người động viên tôi lúc tôi thấy chán nản nhất cũng vẫn không ai khác là gia đình.
Vì vậy, tôi mong cậu (bản thân tôi 20 năm sau) cần phải trân trọng gia đình thật nhiều nhé! Nhưng cũng đừng quên sự nỗ lực của cậu trong học tập. Dù không phải là xuất sắc nhưng cậu đã làm tốt hết sức rồi.
Mình có thể viết chưa hay mong bạn bỏ qua cho nhé
Gửi bản thân tôi 20 năm sau!
Chào cậu, cậu có thắc mắc tôi là ai không. Tôi chính là bản thân cậu 20 năm trước. Tôi nghĩ chắc hẳn lúc này cậu đã một nhân viên văn phòng rồi đúng không nào? Tôi hôm nay viết bức thư này là muốn gửi gắm cho cậu một vài điều mà tôi cảm thấy là vô cùng quan trọng và cần thiết cho cậu.
Tôi hiện tại vẫn còn là một học sinh cấp 2. Cái độ tuổi được cho là độ tuổi vàng. Tôi lúc này vẫn còn là một cô gái có chiều cao khiêm tốn và luôn thờ ơ, vô cảm trước mọi thứ. Trong năm học này, tôi đã trải qua rất nhiều chuyện và có nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau.
Năm học này chính là lần đầu tiên cảm thấy bản thân mình thật vô dụng. Giữa các bạn học sinh xuất sắc trong lớp thì tôi vẫn chỉ là một con bé với điểm số lẹt đẹt 5 với 4. Tôi thực sự đã rất cố gắng, nếu như đêm khuya các bạn trong lớp ngủ hay chơi game thì tôi lại lên mạng tìm những bài giảng để có thể hiểu hơn về các bài học đã được học. Tôi đã làm rất nhiều dạng bài tập, quyển vở của tôi 500 trang đã viết gần hết dù chưa hết học kì 2. Nhưng cuộc sống dường như muốn trêu đùa tôi vậy, tôi nỗ lực bấy nhiêu, hi vọng bao nhiêu thì lại càng thất vọng bấy nhiêu. Điều ấy thực sự đã làm cho tôi cảm thấy tổn thương vô cùng, để lại cho tôi một vết thương vô cùng lớn trong lòng. Nếu như ở yên tĩnh một mình, tôi chỉ muốn hét lớn và úp mặt vào hai bàn tay mà khóc.
Lúc này, các môi quan hệ của tôi cũng khá tệ. À không! Tôi chỉ đang nói giảm nói tránh thôi chứ thực sự là rất tệ. Cậu có biết vì sao không? Đó là bởi vì Mai – cô bạn thân của tôi đã không nói lời nói mà nghỉ chơi với tôi. Cậu ấy chuyển sang chơi với Quỳnh – một cô gái vừa xinh vừa giỏi. Nhìn Mai cùng Quỳnh cười nói vui vẻ, tôi cảm thấy buồn lắm. Nhưng nhờ có gia đình mà vết thương trong lòng tôi cũng đã được xoa dịu phần nào. Gia đình đã đồng cảm với tôi và khuyên tôi nên suy nghĩ tích cực hơn. Đối với tôi lúc này, không có gì là hơn gia đình . Bởi dù tôi có thế nào thì ba mẹ vẫn luôn chào đón tôi. Người động viên tôi lúc tôi thấy chán nản nhất cũng vẫn không ai khác là gia đình.
Vì vậy, tôi mong cậu (bản thân tôi 20 năm sau) cần phải trân trọng gia đình thật nhiều nhé! Nhưng cũng đừng quên sự nỗ lực của cậu trong học tập. Dù không phải là xuất sắc nhưng cậu đã làm tốt hết sức rồi.
Thân!