hãy viết tiếp chuyện chiếc lá cuối cùng của o-hen-ri. trình bày ý tưởng (VIẾT THÀNH BÀI VĂN dai dai chút)
GIÚP MIK VS HUHU
0 bình luận về “hãy viết tiếp chuyện chiếc lá cuối cùng của o-hen-ri. trình bày ý tưởng (VIẾT THÀNH BÀI VĂN dai dai chút)
GIÚP MIK VS HUHU”
Sau khi nghe những lời chị Xiu nói , tôi đứng lặng hồi lâu , nghĩ về cụ Bơ-men đáng thương đã vì tôi mà hi sinh mạng sống ! Tôi khâm phục cụ , tôi ngưỡng mộ cụ về tình yêu thương của cụ đối với tôi , ngưỡng mộ sự can đảm của cụ khi một mình đứng trong đêm mưa bão vẽ bức tranh chiếc lá với mong muốn cứu sống tôi mà không màng cái tiết trời khắc nghiệt ở nơi Châu Âu quanh năm lạnh giá này ! Tôi nghĩ về những mơ ước mà mình vừa nghĩ đến , tôi muốn đến vịnh Na-plơ , vẽ một bức tranh thật đẹp , thật lung linh , tươi sáng như tâm hồn tôi thưở còn non nớt . Vài tháng sau , khi sức khỏe của tôi đã hồi phục , tôi cùng Xiu bắt một chuyến tàu biển bằng tất cả số tiền tiết kiệm của mình , tạm rời xa nơi thành thị xa hoa này để đi đến những nơi có thể làm cho tâm hồn tôi được thoải mái nhất . Đến nơi, tôi vội vàng xuống tàu , mắt đăm đăm nhìn về nơi tôi từng mơ đến , mắt nhòe lệ ,cảm giác vui sướng đến tột độ . Sau những chuỗi ngày nghỉ dài , tôi đã bắt đầu vẽ , tôi phải mất đến 4 tháng mới hoàn thành tác phẩm , tác phẩm mà tôi đã toàn tâm toàn ý vẽ nó , cố gắng để không phụ lòng cụ Bơ-men.Và tôi cuối cùng đã làm được , khi tôi đang treo tranh trên đường phố để chời người đến chiêm ngưỡng thì một người họa sĩ nổi tiếng đến và khen tranh tôi đẹp trước toàn thể mọi người , mọi người đều rất vui và muốn xin chữ kí của tôi . Và cuối cùng,anh họa sĩ trẻ đó đã mời tôi đến giới thiệu với các họa sĩ nổi tiếng khác và giờ đây sau kiệt tác đó , tôi đã trở thành một họa sĩ lừng danh . Nhưng không bao giờ tôi có thể quên đi ân nhân của mình và từ đó mỗi khi tôi vẽ một bức tranh thì dưới mỗi bức vẽ tôi đều kí tên Bơ-men và tôi đã lấy tên Bơ men làm nghệ danh . Hàng năm, vào ngày giỗ của cụ, tôi vẫn trở về khu nhà trọ xưa viếng mộ cụ. Kỉ niệm về cụ và chiếc lá cuối cùng tôi vẫn còn lưu giữ trọn vẹn trong tim. Tôi đã nhiều lần thử vẽ lại chiếc lá ấy nhưng lần nào cũng đành bất lực ngồi trước tấm bảng vẽ vì tôi biết, chỉ có lao động nghệ thuật hết mình tôi mới có thể đền đáp sự hi sinh vĩ đại của người hoạ sĩ già đáng kính ấy , một người mà tôi luôn luôn tôn thờ !
Đây là toàn bộ đoạn văn mà mình viết , mong bạn đón nhận nó nhé,xin cảm ơn !
Sau khi nghe những lời chị Xiu nói , tôi đứng lặng hồi lâu , nghĩ về cụ Bơ-men đáng thương đã vì tôi mà hi sinh mạng sống ! Tôi khâm phục cụ , tôi ngưỡng mộ cụ về tình yêu thương của cụ đối với tôi , ngưỡng mộ sự can đảm của cụ khi một mình đứng trong đêm mưa bão vẽ bức tranh chiếc lá với mong muốn cứu sống tôi mà không màng cái tiết trời khắc nghiệt ở nơi Châu Âu quanh năm lạnh giá này ! Tôi nghĩ về những mơ ước mà mình vừa nghĩ đến , tôi muốn đến vịnh Na-plơ , vẽ một bức tranh thật đẹp , thật lung linh , tươi sáng như tâm hồn tôi thưở còn non nớt . Vài tháng sau , khi sức khỏe của tôi đã hồi phục , tôi cùng Xiu bắt một chuyến tàu biển bằng tất cả số tiền tiết kiệm của mình , tạm rời xa nơi thành thị xa hoa này để đi đến những nơi có thể làm cho tâm hồn tôi được thoải mái nhất . Đến nơi, tôi vội vàng xuống tàu , mắt đăm đăm nhìn về nơi tôi từng mơ đến , mắt nhòe lệ ,cảm giác vui sướng đến tột độ . Sau những chuỗi ngày nghỉ dài , tôi đã bắt đầu vẽ , tôi phải mất đến 4 tháng mới hoàn thành tác phẩm , tác phẩm mà tôi đã toàn tâm toàn ý vẽ nó , cố gắng để không phụ lòng cụ Bơ-men.Và tôi cuối cùng đã làm được , khi tôi đang treo tranh trên đường phố để chời người đến chiêm ngưỡng thì một người họa sĩ nổi tiếng đến và khen tranh tôi đẹp trước toàn thể mọi người , mọi người đều rất vui và muốn xin chữ kí của tôi . Và cuối cùng,anh họa sĩ trẻ đó đã mời tôi đến giới thiệu với các họa sĩ nổi tiếng khác và giờ đây sau kiệt tác đó , tôi đã trở thành một họa sĩ lừng danh . Nhưng không bao giờ tôi có thể quên đi ân nhân của mình và từ đó mỗi khi tôi vẽ một bức tranh thì dưới mỗi bức vẽ tôi đều kí tên Bơ-men và tôi đã lấy tên Bơ men làm nghệ danh . Hàng năm, vào ngày giỗ của cụ, tôi vẫn trở về khu nhà trọ xưa viếng mộ cụ. Kỉ niệm về cụ và chiếc lá cuối cùng tôi vẫn còn lưu giữ trọn vẹn trong tim. Tôi đã nhiều lần thử vẽ lại chiếc lá ấy nhưng lần nào cũng đành bất lực ngồi trước tấm bảng vẽ vì tôi biết, chỉ có lao động nghệ thuật hết mình tôi mới có thể đền đáp sự hi sinh vĩ đại của người hoạ sĩ già đáng kính ấy , một người mà tôi luôn luôn tôn thờ !
Đây là toàn bộ đoạn văn mà mình viết , mong bạn đón nhận nó nhé,xin cảm ơn !
#Diamonds