HELP Hãy kể lại cuộc gặp gỡ của em và cô bé bán diêm ở trong mơ

HELP
Hãy kể lại cuộc gặp gỡ của em và cô bé bán diêm ở trong mơ

0 bình luận về “HELP Hãy kể lại cuộc gặp gỡ của em và cô bé bán diêm ở trong mơ”

  1. Học tốt nha

    Tôi cố gõ trán mình: “Chưa làm xong bài tập chưa được ngủ!”. Nhưng mà đôi mắt tôi nặng trĩu. Tôi nhìn vào quyển sách, cái tựa đề: “Cô bé bán diêm” mờ mờ ảo ảo.
    Tôi không mở nổi mắt mình ra, có một mùi hương đánh thức tôi. Hình như đó là mùi ngỗng quay. Tôi nghe có ai đó đi tới, tôi lười biếng nằm im không động đậy, cho đến khi tôi nghe một giọng nói khàn đi vì cái lạnh.
    – Bé ơi! Dậy đi, nằm trên đất tuyết sẽ bị chết cóng đó!
    Tôi vẫn chưa chịu ngồi dậy. Cho đến khi có một bàn tay lạnh lẽo kéo tôi dậy. Tôi mở mắt ra, và nhìn thấy một cô gái, cô ấy ăn mặc rách rưới, không có lấy một cái khăn choàng, chân trần, máy tóc nâu muối chung với tuyết. Tuyết? Hả? Tôi đang ở đâu? Tại sao nơi này lại có tuyết?
    – Em mua diêm giúp chị nhé! – giọng nói ấy cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi, đến bây giờ mới nhìn lại mình
    Tôi mặc một cái áo phong phanh, và cái lạnh bắt đầu xộc vào mũi, tôi phải thở bằng miệng và hình như có khói khi tôi nói. Tôi thò tay vào túi quần, có tờ mười ngàn
    – Em sẽ mua nhưng chị có chỗ nào ấm ấm không? – tôi giơ tờ mười ngàn ra
    – Đây là cái gì? – chị ấy hỏi
    – Tiền đó!
    Chị ấy nghiêng đầu cười nhẹ, một nụ cười thật buồn
    – Sao chị lại cười?
    – Em lạnh đến nỗi không biết đâu là tiền luôn kìa! – tuy lời nói nghe có vẻ mỉa mai tôi nhưng gương mặt chị thì không có ý đó.
    – Chị! Đây là đâu?
    – Đây là Đan Mạch, em từ đâu tới, tại sao lại hỏi vậy, mà chị thấy màu tóc em hơi lạ?
    – Đan Mạch á? Hôm nay là ngày mấy?
    – Em lại lú lẫn nữa rồi, hôm nay là ngày Giáng Sinh, ngày 24.12.1847
    Ngày Giáng Sinh ư? Tôi vò tóc mình, tôi nhìn lại chị ấy, rồi nhìn giỏ diêm trên tay chị ấy. Rồi nước mắt tôi chực rơi ra. Chị ấy thấy vậy liền kéo tôi vào lòng, ôm lấy tôi, truyền hơi ấm cho tôi, tôi có thể nghe được tiếng đập của tim chị ấy.
    – Chị biết rồi! Em cũng bị bỏ rơi chứ gì! – chị vuốt tóc tôi – đừng lo, có chị đây! – Chị lấy một bao diêm ra – Chị không thể về nhà, em thì lại không có nhà, cách duy nhất để chúng ta sống là đốt mấy que diêm này. Nói rồi chị đốt que diêm đầu tiên lên.
    (Bạn cứ kể cho giống trình tự trong sách giáo khoa)
    Đến que diêm thứ tư, bà xuất hiện, chị yêu cầu bà dẫn cả hai người theo, nhưng bà nói: “Cô bé kia sẽ đi đến nơi cô ấy thuộc về!”
    Rồi bà và chị bay lên, tôi cố gọi theo.
    Rồi tôi mở mắt ra, thấy mình đang nằm ngủ gục trên bàn học. Ánh sáng từ cây đèn hắt vào mặt, hơi ấm lại trở về. Tôi nhìn vào trang sách, thầm nghĩ: “Mình còn chưa kịp hỏi tên chị ấy!”

    Bình luận
  2. Mở bài :

    Tôi bị sốt cao vào đúng đêm giáng sinh. Cơn sốt quái ác khiến tôi đau nhức khắp người, đầu cứ nóng phừng phừng. Mặc dầu vậy, lúc hết sốt, tôi vẫn cố nhìn qua cửa sổ ngắm tuyết rơi. Trong đêm giáng sinh, tôi mơ thấy cô bé bán diêm.

     

     

    Thân bài :

    Cô bé ăn mặc rách rưới, trên tay là một giỏ đựng gì đó, hình như là những bao diêm. Cô bé có khuôn mặt hơi gầy và đôi môi thâm lại vì rét.

     

    Cô bé bán diêm ngồi đó, cố ép mình vào tường tránh gió, tay run lập cập. Những người qua đường vội vã lướt qua em, không ai mua cho em một bao diêm. Thậm chí họ còn chẳng hề nhìn em đến nửa cái.

     

    Nhìn cô bé tôi thương quá, tôi vẫy cô đến và đưa cho tấm áo khoác. Nhưng… tay tôi đập vào thành cửa sổ đau điếng. Góc tường trống trơn, mờ ảo dưới ánh đèn đường đỏ quạch, chẳng thấy cô bé bán diêm đâu.

     

    Bỗng cô bé lại hiện ra, cô lấy một que diêm và quẹt lửa. Ánh sáng xanh hiện ra rồi lóe đỏ. Cô bé nhìn không chớp mất vào ngọn lửa dang tàn dần, giơ tay ra và giật mình.

     

    Lần thứ hai, cô quẹt diêm, cô giật mình, thất vọng. Lần thứ ba cũng thế. Cô thất vọng. Hết lần thứ tư thì cô chắp tay và nói điều gì đó. Cô bé nói xong, quẹt hết thảy những que diêm còn lại. Những que diêm thi nhau cháy và sáng như ban ngày, một hơi ấm bao trùm khoảng không.

     

    Cô bé cười rất tươi, khi toàn bộ diêm cháy hết, cô bé dang hai tay, nhón chân…

     

    Tôi và cô bé trò chuyện với nhau và biết được bí mật sau mỗi que diêm cháy.

     

    Tôi và cô bé tạm biệt nhau.

     

    Kết bài :

    Bừng tỉnh giấc mơ khi nghe tiếng mẹ. Nhìn ra góc tường đối diện nhà tôi mọi vật vẫn bình thường như mọi ngày. Thật may mắn, cô bé không chết như trong truyện cổ tích. Tất cả chỉ là một giấc mơ thôi.

    Bình luận

Viết một bình luận