– Triều đình thừa nhận sự bảo hộ của Pháp ở Bắc kì và Trung kì
– Triều đình cai quản Trung kì nhưng mọi việc đều phải qua viên khâm sứ người Pháp ở Huế.
– Công sứ Pháp ở Bắc kì thường xuyên kiển soát công việc của quan lại triều đình, nắm các quyền trị an và nội vụ.
– Mọi giao thiệp với nước ngoài do Pháp nắm.
– Triều đình thu quân đội ở Bắc kì về Trung kì.
* Khác nhau
– Hiệp ước Hác-măng qui định: Khu vực triều đình cai quản thu hẹp (từ Đèo Ngang đến Khánh Hoà). Cắt tỉnh Bình Thuận ra khỏi Trung kì để nhập vào đất Nam kì thuộc Pháp. Ba tỉnh Thanh- Nghệ- Tĩnh được sáp nhập vào Bắc kì.
– Theo Hiệp ước Pa-tơ-nốt, thực dân Pháp trả lại tỉnh Thanh- Nghệ -Tĩnh và Bình Thuận cho Trung kì để triều đình cai quản như cũ, để xoa dịu sự công phẫn của nhân dân, và mua chuộc, lung lạc quan lại phong kiến triều Nguyễn.
* Nêu nhận xét về các hiệp ước đó:
– Các hiệp ước Hác măng (1883) và Pa-tơ-nốt (1884) vi phạm trắng trợn độc lập, chủ quyền của dân tộc ta.
– Về căn bản nước ta mất quyền tự chủ trên phạm vi toàn quốc.
Qua hiệp ức Hác Măng gồm 24 điều khoản đã đem lại cho chúng nhiều lợi ích
Điểm khác của Hiệp ước Pa tơ nốt và hiệp ước hác măng khác nhau ở 1 điểm là
– Pa tơ nốt Chỉnh sửa lại đôi chút về hiệp ước Hác Măng
-Gồm 19 điều khoản
Thể hiện âm mưu rằng:
-Giảm bớt căng thẳng đối với nhân dân và lấy lòng vua quan triều đình.
-Lấy lòng nhân dân và triều đình để nhằm thống trị lâu dài.
* Giống nhau:
– Triều đình thừa nhận sự bảo hộ của Pháp ở Bắc kì và Trung kì
– Triều đình cai quản Trung kì nhưng mọi việc đều phải qua viên khâm sứ người Pháp ở Huế.
– Công sứ Pháp ở Bắc kì thường xuyên kiển soát công việc của quan lại triều đình, nắm các quyền trị an và nội vụ.
– Mọi giao thiệp với nước ngoài do Pháp nắm.
– Triều đình thu quân đội ở Bắc kì về Trung kì.
* Khác nhau
– Hiệp ước Hác-măng qui định: Khu vực triều đình cai quản thu hẹp (từ Đèo Ngang đến Khánh Hoà). Cắt tỉnh Bình Thuận ra khỏi Trung kì để nhập vào đất Nam kì thuộc Pháp. Ba tỉnh Thanh- Nghệ- Tĩnh được sáp nhập vào Bắc kì.
– Theo Hiệp ước Pa-tơ-nốt, thực dân Pháp trả lại tỉnh Thanh- Nghệ -Tĩnh và Bình Thuận cho Trung kì để triều đình cai quản như cũ, để xoa dịu sự công phẫn của nhân dân, và mua chuộc, lung lạc quan lại phong kiến triều Nguyễn.
* Nêu nhận xét về các hiệp ước đó:
– Các hiệp ước Hác măng (1883) và Pa-tơ-nốt (1884) vi phạm trắng trợn độc lập, chủ quyền của dân tộc ta.
– Về căn bản nước ta mất quyền tự chủ trên phạm vi toàn quốc.