Hóa thân vào nhân vật trữ tình trong bài thơ “Ánh trăng” của Nguyễn Duy, kể lại khoảnh khắc giật mình khi “thình lình đèn điện tắt” bằng một đoạn văn

Hóa thân vào nhân vật trữ tình trong bài thơ “Ánh trăng” của Nguyễn Duy, kể lại khoảnh khắc giật mình khi “thình lình đèn điện tắt” bằng một đoạn văn có sử dụng yếu tố nghị luận.

0 bình luận về “Hóa thân vào nhân vật trữ tình trong bài thơ “Ánh trăng” của Nguyễn Duy, kể lại khoảnh khắc giật mình khi “thình lình đèn điện tắt” bằng một đoạn văn”

  1. Tôi là nhân vật trữ tình trong bài thơ Ánh trăng. Đã ba năm kể từ ngày đất nước thống nhất và tôi được sống trong hòa bình, trong tiện nghi hạnh phúc. Để rồi chính trong niềm sung sướng khôn cùng ấy, tôi lỡ quên, lỡ đánh mất đi một người bạn thân thương là ánh trăng. Đêm nay trong phút tình cờ đèn điện tắt, tôi mở tung cửa sổ như một lẽ tự nhiên và chợt tôi thấy người bạn tri kỉ năm xưa. ÁNh trăng sáng vằng vặc làm lòng tôi thêm vô vàn những đau đớn khôn nguôi. Thì ra tôi đã bạc bẽo vô tình quên đi kí ức xưa. Sự im lặng của vầng trăng trên trời cao giúp như ánh nhìn đầu nghiêm khắc mà thân thương với tôi của hiện tại. Phút giật mình quý giá cho tôi nhìn lại bản thân, nhắc nhở tôi về lẽ sống, đạo lí làm người với “uống nước nhớ nguồn”. Con người dù sống ở thời đại nào, dù là với vật gì, với con người nào, chúng ta cũng cần biết ơn, trân trọng và luôn sống với lòng biết ơn vô ngần. 

    Bình luận

Viết một bình luận