Kể 1 câu truyện trên đường phố làm em nhớ mãi kết hợp yếu tố miêu tả.
Mình đg cần gấp mai phải nộp rồi ak
Ai lm xong mik cho 5sao
Kể 1 câu truyện trên đường phố làm em nhớ mãi kết hợp yếu tố miêu tả.
Mình đg cần gấp mai phải nộp rồi ak
Ai lm xong mik cho 5sao
Chiều rồi. Một chiều êm ả xen cái se lạnh của khí trời mùa thu, ồn ào tiếng xe cộ ngoài phố theo làn gió se lạnh của đầu thu đưa vào. Trong 1 góc phố nhỏ Hà Nội dưới cây bàng bàng, tôi ngồi thẫn mình ở đó .Suy nghĩ, nghĩ cho sự áp lực học tập đè nặng lên đôi vai mình, nghĩ mà thấy mình thật là vô dụng làm sao, sao mà mình dốt thế. Tôi đăm chiêu suy nghĩ một hồi xong ngước lên đã thấy trời đã tối rồi. Tôi vội vàng đứng dậy chuẩn bị bước đi thì bỗng dưng có 1 sự việc làm tôi không thể nào quên. Một gã đàn ông râu ria, đội mũ trùm lưỡi trai, đeo kính râm đang gạ một đứa trẻ con bằng một vài cái kẹo trên tay. Trông thấy tôi nhận ra ngay là bắt cóc trẻ con nên tôi ráo rác nhìn xung quanh nhưng không có 1 bóng người. Khá hắn là lực lưỡng, to cao nên tôi không chắc có giải cứu được đứa bé đấy không. Đó quả thực là một cuộc đấu tranh tư tưởng trong đầu tôi, nửa muốn mặc kệ nửa cắn rứt lương tâm muốn cứu đứa bé. Sau một khoảng thời gian ngắn suy nghĩ tôi quyết định chạy ra giải cứu đứa bé, tối lấy đà thật mạnh rồi chạy nhanh ra với lấy đứa bé rồi chạy ra khỏi con phố đó. Tôi ngoảnh lại nhìn thấy tên đó ngạc nhiên lẫn sững sờ, hắn không bảo sao, ngược lại hắn sợ tôi báo công an nên vội lên xe phóng đi. Đứa bé trông mới chỉ bốn tuổi, nhìn tôi cười lộ cả hai núm đồng tiền, đôi mắt sáng lộ lên. Trông thật dễ thương làm sao! Sau đó tôi mang đứa bé lên phường gửi cho công an giải quyết, một lúc sau mẹ đứa bé đến không quên bắt tay cảm ơn tôi, tôi cũng nhe răng ra cười. Lúc ra về ngẫm lại “thấy mình cũng không vô dụng lắm nhỉ?”, tôi lạc quan vui vẻ bước về nhà.