kể 1 câu truyện vui hoặc của của tuổi thơ em (1000 chữ)
0 bình luận về “kể 1 câu truyện vui hoặc của của tuổi thơ em (1000 chữ)”
Ai ai cũng có một người bạn để sẻ chia mọi vui buồn, để lắng nghe và thấu hiểu mình. Tôi cũng đã từng có một người bạn như thế, vậy mà tôi đã vô tình đánh mất. Đó là một kỉ niệm tuổi thơ buồn nhất mà tôi từng trải qua. Đến bây giờ, tôi luôn luôn ân hận mỗi khi nghĩ về điều đó.
Người bạn thân của tôi chính là Nam – một cậu bạn hiền hậu và vô cùng đáng quý. Nam chơi với tôi từ bé vì nhà tôi và nhà cậu ấy gần nhau. Nam lúc nào cũng nhường nhịn tôi, cũng bởi vì tôi là con gái và phần lớn vì cậu ấy rất quý mến tôi. Còn tôi luôn bắt nạt cậu ấy, luôn bày trò khiến cậu ấy buồn. Mỗi khi hai đứa cãi nhau, Nam luôn nhà người xin lỗi. Thực sự, Nam là một người bạn tuyệt vời.
Nam là một người đẹp trai và học giỏi, hơn nữa cậu còn rất ga lăng. Ở lớp, Nam luôn được thầy cô và các bạn yêu quý. Tôi cũng học rất giỏi, cũng được mọi người yêu quý, nhưng luôn sau Nam, cảm giác như cái gì cậu ấy cũng hơn mình một chút. Từ lúc ấy, tôi bắt đầu ghen tị và trở nên ghét Nam. Tôi không đi học cùng cậu ấy nữa, không đến nhà cậu ấy học bài như thường lệ và cũng ít nói chuyện với Nam hơn. Dường như cậu ấy biết điều đó nên hay bắt chuyện với tôi, nhưng mỗi lần như thế, tôi đều lảng tránh. Hôm ấy, lớp có bài kiểm tra Toán, dù đã rất quyết tâm phải được điểm cao hơn Nam nhưng kết quả cuối cùng tôi chỉ được 9, cậu ấy thì được 10. Dù được điểm cao thứ hai nhưng cô giáo chỉ tập trung khen Nam, điều đó càng khiến tôi tức giận. Trên đường về, Nam có đến hỏi tôi:
– Hình như tớ làm sai điều gì khiến cậu giận đúng không?
Tôi dừng lại tức giận quát:
– Cậu tự đi mà biết, cậu thì có gì hơn tớ chứ, tại sao mọi người đều chú ý đến cậu, tại sao cậu luôn được yêu quý hơn. Tớ ghét cậu, đừng bao giờ nói chuyện với tớ nữa, tớ không muốn chơi với cậu.
Những ngày đi học tiếp theo, Nam có vẻ buồn và không dám đến gần hay nói chuyện với tôi, tôi cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm. Bỗng một ngày Nam không đi học nữa. Cô giáo thông báo Nam đã đi sang Đức cùng bố mẹ, cảm giác hụt hẫng len lỏi trong tâm trí và trái tim tôi. Về đến nhà, tôi nhận được hộp quà mà cậu ấy nhờ mẹ đưa cho tôi vì không dám đưa trực tiếp. Trong đó có một con gấu bông – con gấu mà tôi đã rất thích khi cả hai đứa đi hội chợ cùng nhau mà không có tiền mua. Trong hộp quà còn có một bức thư: “Gửi cô bạn thân nhất của tớ, tớ không hiểu tại sao cậu lại ghét tớ, không muốn chơi với tớ nhưng tớ vẫn luôn yêu quý cậu vì cậu là một người quan trọng. Tớ đi rồi, cậu sẽ không còn thấy tớ nữa chắc cậu sẽ vui. Chúc cậu học tập tốt và luôn thành công. Bạn của cậu – Nam”. Đọc xong bức thư, nước mắt tôi rơi lúc nào không hay, tôi ân hận quá, chỉ vì sự ích kỉ trẻ con của mình mà tôi đã đánh mất một người bạn đáng quý. Tôi biết giờ có hối hận cũng không làm gì được. Tôi thầm xin lỗi Nam và mong cậu ấy sẽ tha thứ cho tôi.
Bây giờ khi nhớ lại chuyện ấy, khóe mắt tôi lại cay, trong lòng lại ân hận vì những gì mình làm. Đó là một kỉ niệm buồn vô cùng của tôi, nó sẽ mãi là một bài học to lớn cho tôi. Mong rằng một ngày nào đó, Nam sẽ quay trở về để tôi có thể nói với cậu ấy lời xin lỗi từ tận đáy lòng mình: xin lỗi, cậu bạn thân nhất của tôi.
Thời thơ ấu trong mỗi người đều có những kỉ niệm khó quên, tôi cũng vậy. Thời thơ ấu trong tôi đó là những ngày tháng hạnh phúc bên ông bà ngoại vào mỗi dịp nghỉ hè.
Khi mỗi năm học kết thúc, điều tôi mong chờ nhất đó là được bố mẹ cho về quê thăm ông bà ngoại. Tôi còn được ở đó chơi suốt ba tháng hè. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã được trải qua những ngày tháng thật tuyệt vời. Đó là những buổi sáng thức dậy thật sớm để cùng ông đi dạo trên cánh đồng lúa mênh mông, cảm nhận hương thơm của bông lúa mới. Đó là những bữa cơm ngon lành mà bà ngoại nấu, dù giản dị nhưng chan chứa tình yêu thương của bà. Đó là những buổi chiều cùng đám bạn trong xóm đi thả diều, bắt cá… ngoài đồng. Thật nhiều kỉ niệm đẹp đẽ nhưng có lẽ có một kỉ niệm mà tôi vẫn còn nhớ mãi cho đến bây giờ.
Đó là kỉ niệm xảy ra vào mười tôi năm tuổi. Khi ấy em cùng với các bạn trong nhóm rủ nhau đi ra con sông gần làng câu cá. Cả nhóm chuẩn bị mọi vật dụng xong xuôi liền cùng nhau ra sông. Tôi cùng anh Hùng – một anh hàng xóm gần nhà ngồi xuống ven sông câu cá. Mấy bạn khác thì rủ nhau xuống sông thi đấu bơi lội với nhau. Cuộc thi đấu dường như diễn ra rất sôi nổi. Tôi ngồi câu cá được một lúc nhưng đã cảm thấy không yên. Chính vì vậy, tôi quyết định bỏ cần câu ở lại và chạy ra xem. Cuộc đấu lúc này chỉ còn lại hai người, Lâm – em của anh Hùng và Hoàng. Nghe mấy đứa bạn nói, cả hai đều là những “quán quân bơi lội” cừ khôi. Và đã từng là đối thủ của nhau trong một giải thi đấu bơi lội của huyện. Cả hai đều không mấy có thiện cảm với người còn lại.
Sau khi trọng tài thổi còi bắt đầu hiệp đấu. Hai tuyển thủ từ tư thế chuẩn bị đã nhanh chóng vào cuộc đua. Tiếng hô hào, cổ vũ vang vọng khắp con sông. Hai đối thủ ngang sức ngang tài, không ai chịu kém ai vẫn đang bơi song song nhau. Bỗng nhiên Lâm bơi chậm lại rồi dần tụt lùi phía sau. Có tiếng ai hoảng hốt kêu lên: “Hình như thằng Lâm bị chuột rút rồi”. Mọi người ở trên bờ lo lắng dõi theo Lâm. Tôi cũng vậy. Dường như Lâm đã bị chuột rút thật, cậu vùng vẫy trong nước rồi kêu cứu. Có ai đó đang định nhảy xuống cứu Lâm. Thì nhanh như cắt Hoàng cách không xa liền lao vào cứu bạn. Cả nhóm thở phào nhẹ nhõm khi cả hai lên bờ an toàn và Lâm được cứu kịp thời nên không sao cả.
Cuộc thi đã kết thúc bằng một tiết mục cứu người đầy ngoạn mục. Ai cũng cảm thấy ngưỡng mộ về tinh thần nghĩa hiệp của Hoàng. Tuy đó là một trận thi đấu không do chúng tôi tổ chức ra thôi. Nhưng ai cũng cảm thấy khâm phục tấm lòng của Hoàng. Và tin chắc rằng trong tương lai, Hoàng có thể trở thành một vận động viên bơi lội cừ khôi nếu cậu ấy đam mê nó. Kết thúc ngày hôm đấy, tôi thấy Hoàng và Lâm cũng trở nên thân thiết hơn.
Một kỉ niệm thật đáng nhớ mà tôi được chứng kiến đã giúp cho tôi nhận ra bài học to lớn về tình bạn. Tôi sẽ còn nhớ mãi kỉ niệm này như một kí ức đẹp trong cuộc đời.
Ai ai cũng có một người bạn để sẻ chia mọi vui buồn, để lắng nghe và thấu hiểu mình. Tôi cũng đã từng có một người bạn như thế, vậy mà tôi đã vô tình đánh mất. Đó là một kỉ niệm tuổi thơ buồn nhất mà tôi từng trải qua. Đến bây giờ, tôi luôn luôn ân hận mỗi khi nghĩ về điều đó.
Người bạn thân của tôi chính là Nam – một cậu bạn hiền hậu và vô cùng đáng quý. Nam chơi với tôi từ bé vì nhà tôi và nhà cậu ấy gần nhau. Nam lúc nào cũng nhường nhịn tôi, cũng bởi vì tôi là con gái và phần lớn vì cậu ấy rất quý mến tôi. Còn tôi luôn bắt nạt cậu ấy, luôn bày trò khiến cậu ấy buồn. Mỗi khi hai đứa cãi nhau, Nam luôn nhà người xin lỗi. Thực sự, Nam là một người bạn tuyệt vời.
Nam là một người đẹp trai và học giỏi, hơn nữa cậu còn rất ga lăng. Ở lớp, Nam luôn được thầy cô và các bạn yêu quý. Tôi cũng học rất giỏi, cũng được mọi người yêu quý, nhưng luôn sau Nam, cảm giác như cái gì cậu ấy cũng hơn mình một chút. Từ lúc ấy, tôi bắt đầu ghen tị và trở nên ghét Nam. Tôi không đi học cùng cậu ấy nữa, không đến nhà cậu ấy học bài như thường lệ và cũng ít nói chuyện với Nam hơn. Dường như cậu ấy biết điều đó nên hay bắt chuyện với tôi, nhưng mỗi lần như thế, tôi đều lảng tránh. Hôm ấy, lớp có bài kiểm tra Toán, dù đã rất quyết tâm phải được điểm cao hơn Nam nhưng kết quả cuối cùng tôi chỉ được 9, cậu ấy thì được 10. Dù được điểm cao thứ hai nhưng cô giáo chỉ tập trung khen Nam, điều đó càng khiến tôi tức giận. Trên đường về, Nam có đến hỏi tôi:
– Hình như tớ làm sai điều gì khiến cậu giận đúng không?
Tôi dừng lại tức giận quát:
– Cậu tự đi mà biết, cậu thì có gì hơn tớ chứ, tại sao mọi người đều chú ý đến cậu, tại sao cậu luôn được yêu quý hơn. Tớ ghét cậu, đừng bao giờ nói chuyện với tớ nữa, tớ không muốn chơi với cậu.
Những ngày đi học tiếp theo, Nam có vẻ buồn và không dám đến gần hay nói chuyện với tôi, tôi cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm. Bỗng một ngày Nam không đi học nữa. Cô giáo thông báo Nam đã đi sang Đức cùng bố mẹ, cảm giác hụt hẫng len lỏi trong tâm trí và trái tim tôi. Về đến nhà, tôi nhận được hộp quà mà cậu ấy nhờ mẹ đưa cho tôi vì không dám đưa trực tiếp. Trong đó có một con gấu bông – con gấu mà tôi đã rất thích khi cả hai đứa đi hội chợ cùng nhau mà không có tiền mua. Trong hộp quà còn có một bức thư: “Gửi cô bạn thân nhất của tớ, tớ không hiểu tại sao cậu lại ghét tớ, không muốn chơi với tớ nhưng tớ vẫn luôn yêu quý cậu vì cậu là một người quan trọng. Tớ đi rồi, cậu sẽ không còn thấy tớ nữa chắc cậu sẽ vui. Chúc cậu học tập tốt và luôn thành công. Bạn của cậu – Nam”. Đọc xong bức thư, nước mắt tôi rơi lúc nào không hay, tôi ân hận quá, chỉ vì sự ích kỉ trẻ con của mình mà tôi đã đánh mất một người bạn đáng quý. Tôi biết giờ có hối hận cũng không làm gì được. Tôi thầm xin lỗi Nam và mong cậu ấy sẽ tha thứ cho tôi.
Bây giờ khi nhớ lại chuyện ấy, khóe mắt tôi lại cay, trong lòng lại ân hận vì những gì mình làm. Đó là một kỉ niệm buồn vô cùng của tôi, nó sẽ mãi là một bài học to lớn cho tôi. Mong rằng một ngày nào đó, Nam sẽ quay trở về để tôi có thể nói với cậu ấy lời xin lỗi từ tận đáy lòng mình: xin lỗi, cậu bạn thân nhất của tôi.
Thời thơ ấu trong mỗi người đều có những kỉ niệm khó quên, tôi cũng vậy. Thời thơ ấu trong tôi đó là những ngày tháng hạnh phúc bên ông bà ngoại vào mỗi dịp nghỉ hè.
Khi mỗi năm học kết thúc, điều tôi mong chờ nhất đó là được bố mẹ cho về quê thăm ông bà ngoại. Tôi còn được ở đó chơi suốt ba tháng hè. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã được trải qua những ngày tháng thật tuyệt vời. Đó là những buổi sáng thức dậy thật sớm để cùng ông đi dạo trên cánh đồng lúa mênh mông, cảm nhận hương thơm của bông lúa mới. Đó là những bữa cơm ngon lành mà bà ngoại nấu, dù giản dị nhưng chan chứa tình yêu thương của bà. Đó là những buổi chiều cùng đám bạn trong xóm đi thả diều, bắt cá… ngoài đồng. Thật nhiều kỉ niệm đẹp đẽ nhưng có lẽ có một kỉ niệm mà tôi vẫn còn nhớ mãi cho đến bây giờ.
Đó là kỉ niệm xảy ra vào mười tôi năm tuổi. Khi ấy em cùng với các bạn trong nhóm rủ nhau đi ra con sông gần làng câu cá. Cả nhóm chuẩn bị mọi vật dụng xong xuôi liền cùng nhau ra sông. Tôi cùng anh Hùng – một anh hàng xóm gần nhà ngồi xuống ven sông câu cá. Mấy bạn khác thì rủ nhau xuống sông thi đấu bơi lội với nhau. Cuộc thi đấu dường như diễn ra rất sôi nổi. Tôi ngồi câu cá được một lúc nhưng đã cảm thấy không yên. Chính vì vậy, tôi quyết định bỏ cần câu ở lại và chạy ra xem. Cuộc đấu lúc này chỉ còn lại hai người, Lâm – em của anh Hùng và Hoàng. Nghe mấy đứa bạn nói, cả hai đều là những “quán quân bơi lội” cừ khôi. Và đã từng là đối thủ của nhau trong một giải thi đấu bơi lội của huyện. Cả hai đều không mấy có thiện cảm với người còn lại.
Sau khi trọng tài thổi còi bắt đầu hiệp đấu. Hai tuyển thủ từ tư thế chuẩn bị đã nhanh chóng vào cuộc đua. Tiếng hô hào, cổ vũ vang vọng khắp con sông. Hai đối thủ ngang sức ngang tài, không ai chịu kém ai vẫn đang bơi song song nhau. Bỗng nhiên Lâm bơi chậm lại rồi dần tụt lùi phía sau. Có tiếng ai hoảng hốt kêu lên: “Hình như thằng Lâm bị chuột rút rồi”. Mọi người ở trên bờ lo lắng dõi theo Lâm. Tôi cũng vậy. Dường như Lâm đã bị chuột rút thật, cậu vùng vẫy trong nước rồi kêu cứu. Có ai đó đang định nhảy xuống cứu Lâm. Thì nhanh như cắt Hoàng cách không xa liền lao vào cứu bạn. Cả nhóm thở phào nhẹ nhõm khi cả hai lên bờ an toàn và Lâm được cứu kịp thời nên không sao cả.
Cuộc thi đã kết thúc bằng một tiết mục cứu người đầy ngoạn mục. Ai cũng cảm thấy ngưỡng mộ về tinh thần nghĩa hiệp của Hoàng. Tuy đó là một trận thi đấu không do chúng tôi tổ chức ra thôi. Nhưng ai cũng cảm thấy khâm phục tấm lòng của Hoàng. Và tin chắc rằng trong tương lai, Hoàng có thể trở thành một vận động viên bơi lội cừ khôi nếu cậu ấy đam mê nó. Kết thúc ngày hôm đấy, tôi thấy Hoàng và Lâm cũng trở nên thân thiết hơn.
Một kỉ niệm thật đáng nhớ mà tôi được chứng kiến đã giúp cho tôi nhận ra bài học to lớn về tình bạn. Tôi sẽ còn nhớ mãi kỉ niệm này như một kí ức đẹp trong cuộc đời.