kể kỉ niệm của em đối với mẹ ko chép mạng
2, kể về lỗi lầm của em với thầy cô giáo
giúp với huhuhuhhuhuhuhuhuhuhu
0 bình luận về “kể kỉ niệm của em đối với mẹ ko chép mạng
2, kể về lỗi lầm của em với thầy cô giáo
giúp với huhuhuhhuhuhuhuhuhuhu”
kể kỉ niệm của em đối với mẹ
Ai sinh ra mà không có mẹ người sinh ra ta nuôi lớn, dạy dỗ ta nên người. Mẹ là người mà em yêu quý nhất . Người đã hi sinh rất nhiều vì tôi.
Mẹ tôi – một người phụ nữ phải lo toan rất nhiều công việc nhà từ việc đưa chúng tôi đi học đến giấc ngủ và bữa ăn. Vì bố tôi đi làm ăn xa nên tất cả mọi việc mẹ tôi đều phải lo hết.
Tôi biết trung thực là rất quan trọng và không được giả dối nhưng có lần tôi đã làm mẹ buồn. Lần ấy, tôi đã nói dối mẹ rằng mình có tiết học thêm để đi chơi cùng với các bạn trong xóm. Vì quá mải chơi mà tôi đã không về đúng giờ như mọi khi. Khi trở về nhà, tôi không thấy mẹ đâu cả. Cơm cũng chưa ai nấu cả và mọi thứ tôi cảm nhận rất khác với mọi khi. Tôi giật mình khi biết tin mẹ bị tai nạn và phải vào viện gấp. Tôi chạy vội vào viện và khóc mếu đi khi nhìn thấy mẹ. May quá mà mẹ đã không sao. Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt rất thất vọng. Nhưng mẹ không nói gì nhiều . Bỗng nhiên trong lòng tôi lại cảm thấy vô cùng có lỗi. Cả đêm hôm ấy, tôi trằn trọc không ngủ được. Nhớ lại ánh mắt của mẹ khiến tôi bỗng thấy thật xấu hổ. Việc làm ấy khiến tôi nhớ mãi và vô cùng ân hận.
Ai cũng có lúc mắc sai lầm quan trọng là biết sửa sai . Đó là bài học cho tôi trên con đường đời và tôi sẽ rút kinh nghiệm không bao giờ phạm lỗi nữa.
kể về lỗi lầm của em với thầy cô giáo
Trong cuộc sống, mỗi chúng ta không ít lần mắc lỗi nhưng có những lỗi lầm đã gây ra không bao giờ chúng ta quên được. Bây giờ, cứ mỗi lần nhớ đến cô giáo dạy văn năm lớp bảy, tôi lại thấy trong lòng mình ray rứt vì đã vô lễ với cô.
Tôi vốn là một đứa trẻ bất hạnh nhất trên đời – tôi luôn nghĩ về bản thân mình như vậy. Mẹ tôi sinh ra tôi nhưng tôi không có bố. Từ bé tôi đã luôn bị mọi người xung quanh khinh miệt, giễu cợt là “đồ con hoang”. Nhiều bà mẹ không cho con họ chơi với tôi. Tôi sống thui thủi như thế với mẹ trong căn nhà nhỏ tồi tàn cuối xóm. Từ bé, tôi không thấy ai tốt bụng và thương tôi ngoài mẹ tôi. Hai mẹ con tôi sống trơ trọi không họ hàng trong sự khinh miệt của mọi người xung quanh. Trong mắt tôi, loài người thật xấu xa và độc ác – trừ người mẹ hiền lành mà tôi hết lòng thương yêu và kính trọng. Đến tuổi đi học, tôi không chơi với bạn nào trong lớp, luôn lãnh đạm, thờ ơ với mọi người xung quanh.
Năm ấy, tôi học lớp bảy. Trong giờ văn, hôm nay lớp học văn nghị luận chứng minh. Cô giáo giảng đề “Lá lành đùm lá rách”. Cô đã dùng nhiều lập luận và dẫn chứng gần gũi, cụ thể, thiết thực để cho chúng tôi thấy đấy là lòng nhân ái của người Việt Nam ta. Giảng xong, cô cho lớp viết bài, tiết sau cô sẽ sửa. Tiết học sau, cô gọi một số bạn nộp bài cho cô sửa – trong đó có tôi. Cô gọi tôi lên và hỏi: “Toàn, tại sao em lại không làm bài mà để giấy trắng? Em không hiểu bài à? Không hiểu chỗ nào cô sẽ giảng lại cho?”
Phản ứng của tôi bất ngờ đến mức làm cả lớp sững sờ nhìn tôi. Tôi gân cổ lên trả lời cô: “Em không làm vì em không thèm làm chứ không phải không hiểu. Toàn là nói dối, bịa đặt, trên đời này làm gì có lòng nhân ái, người yêu thương người. Tại sao em lại chứng minh điều dối trá như thế là đúng cơ chứ?” Tôi nói mà không biết mình đang nói gì. Có lẽ đó là những điều uất ức dồn nén từ lâu hôm nay bộc phát. Cả lớp đổ dồn những cặp mắt ngỡ ngàng về phía tôi. Còn cô giáo thì mặt tái xanh, tôi thấy cô giận đến run người. Cô không nói lời nào mà bước nhanh ra khỏi lớp. Tôi biết cô rất giận. Cô sợ không kìm chế được cảm xúc nên bước ra ngoài chăng? Tôi thoáng ân hận vì quá lời với cô nhưng tôi không thấy mình sai. Lớp trưởng đến bên tôi nhẹ nhàng: “Tại sao cậu vô lễ như thế? Đi theo xin lỗi cô đi!” Tôi giận dữ: “Tớ không nói sai. Tớ không có lỗi!”.
Tôi thật biết ơn cô vì đã dạy tôi bài học về tấm lòng độ lượng và giúp tôi lấy lại niềm tin về tình người.
kể kỉ niệm của em đối với mẹ
Ai sinh ra mà không có mẹ người sinh ra ta nuôi lớn, dạy dỗ ta nên người. Mẹ là người mà em yêu quý nhất . Người đã hi sinh rất nhiều vì tôi.
Mẹ tôi – một người phụ nữ phải lo toan rất nhiều công việc nhà từ việc đưa chúng tôi đi học đến giấc ngủ và bữa ăn. Vì bố tôi đi làm ăn xa nên tất cả mọi việc mẹ tôi đều phải lo hết.
Tôi biết trung thực là rất quan trọng và không được giả dối nhưng có lần tôi đã làm mẹ buồn. Lần ấy, tôi đã nói dối mẹ rằng mình có tiết học thêm để đi chơi cùng với các bạn trong xóm. Vì quá mải chơi mà tôi đã không về đúng giờ như mọi khi. Khi trở về nhà, tôi không thấy mẹ đâu cả. Cơm cũng chưa ai nấu cả và mọi thứ tôi cảm nhận rất khác với mọi khi. Tôi giật mình khi biết tin mẹ bị tai nạn và phải vào viện gấp. Tôi chạy vội vào viện và khóc mếu đi khi nhìn thấy mẹ. May quá mà mẹ đã không sao. Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt rất thất vọng. Nhưng mẹ không nói gì nhiều . Bỗng nhiên trong lòng tôi lại cảm thấy vô cùng có lỗi. Cả đêm hôm ấy, tôi trằn trọc không ngủ được. Nhớ lại ánh mắt của mẹ khiến tôi bỗng thấy thật xấu hổ. Việc làm ấy khiến tôi nhớ mãi và vô cùng ân hận.
Ai cũng có lúc mắc sai lầm quan trọng là biết sửa sai . Đó là bài học cho tôi trên con đường đời và tôi sẽ rút kinh nghiệm không bao giờ phạm lỗi nữa.
kể về lỗi lầm của em với thầy cô giáo
Trong cuộc sống, mỗi chúng ta không ít lần mắc lỗi nhưng có những lỗi lầm đã gây ra không bao giờ chúng ta quên được. Bây giờ, cứ mỗi lần nhớ đến cô giáo dạy văn năm lớp bảy, tôi lại thấy trong lòng mình ray rứt vì đã vô lễ với cô.
Tôi vốn là một đứa trẻ bất hạnh nhất trên đời – tôi luôn nghĩ về bản thân mình như vậy. Mẹ tôi sinh ra tôi nhưng tôi không có bố. Từ bé tôi đã luôn bị mọi người xung quanh khinh miệt, giễu cợt là “đồ con hoang”. Nhiều bà mẹ không cho con họ chơi với tôi. Tôi sống thui thủi như thế với mẹ trong căn nhà nhỏ tồi tàn cuối xóm. Từ bé, tôi không thấy ai tốt bụng và thương tôi ngoài mẹ tôi. Hai mẹ con tôi sống trơ trọi không họ hàng trong sự khinh miệt của mọi người xung quanh. Trong mắt tôi, loài người thật xấu xa và độc ác – trừ người mẹ hiền lành mà tôi hết lòng thương yêu và kính trọng. Đến tuổi đi học, tôi không chơi với bạn nào trong lớp, luôn lãnh đạm, thờ ơ với mọi người xung quanh.
Năm ấy, tôi học lớp bảy. Trong giờ văn, hôm nay lớp học văn nghị luận chứng minh. Cô giáo giảng đề “Lá lành đùm lá rách”. Cô đã dùng nhiều lập luận và dẫn chứng gần gũi, cụ thể, thiết thực để cho chúng tôi thấy đấy là lòng nhân ái của người Việt Nam ta. Giảng xong, cô cho lớp viết bài, tiết sau cô sẽ sửa. Tiết học sau, cô gọi một số bạn nộp bài cho cô sửa – trong đó có tôi. Cô gọi tôi lên và hỏi: “Toàn, tại sao em lại không làm bài mà để giấy trắng? Em không hiểu bài à? Không hiểu chỗ nào cô sẽ giảng lại cho?”
Phản ứng của tôi bất ngờ đến mức làm cả lớp sững sờ nhìn tôi. Tôi gân cổ lên trả lời cô: “Em không làm vì em không thèm làm chứ không phải không hiểu. Toàn là nói dối, bịa đặt, trên đời này làm gì có lòng nhân ái, người yêu thương người. Tại sao em lại chứng minh điều dối trá như thế là đúng cơ chứ?” Tôi nói mà không biết mình đang nói gì. Có lẽ đó là những điều uất ức dồn nén từ lâu hôm nay bộc phát. Cả lớp đổ dồn những cặp mắt ngỡ ngàng về phía tôi. Còn cô giáo thì mặt tái xanh, tôi thấy cô giận đến run người. Cô không nói lời nào mà bước nhanh ra khỏi lớp. Tôi biết cô rất giận. Cô sợ không kìm chế được cảm xúc nên bước ra ngoài chăng? Tôi thoáng ân hận vì quá lời với cô nhưng tôi không thấy mình sai. Lớp trưởng đến bên tôi nhẹ nhàng: “Tại sao cậu vô lễ như thế? Đi theo xin lỗi cô đi!” Tôi giận dữ: “Tớ không nói sai. Tớ không có lỗi!”.
Tôi thật biết ơn cô vì đã dạy tôi bài học về tấm lòng độ lượng và giúp tôi lấy lại niềm tin về tình người.