Kể kỉ niệm khó quên về tình bạn có sử dụng yếu tố miêu tả nội tầm kết hợp biểu cảm
0 bình luận về “Kể kỉ niệm khó quên về tình bạn có sử dụng yếu tố miêu tả nội tầm kết hợp biểu cảm”
Trong thế giới bao la.Ai cũng có nhiều kỉ niệm không thể nào quên được .và tôi cũng vậy tôi cũng có một kỉ niệm đã dạy cho tôi một bài mà tôi nhớ mãi. Đó là tôi bị mất sách ngữ văn lớp chín của An. Vào thứ hai tuần trước.Thầy bảo các em về phải học thuộc nhé mai thầy kiểm tra bài nhé.Hôm đó bỗng hôm đó tôi bị mất sách nên không học dduocj về nhà có vì buồn rầu chán nản.Tôi đi cùng An và An nhìn thấy tôi hỏi : “Bạn sao vậy ? ” .Lúc đó tôi nghe thấy nhưng vân không trả lời vì hơi ngại ngùng. Lúc đó An năn nỉ quá tôi mới nói : “tớ bị mất sách ngữ văn rồi ngày mai thầy kiểm tra mình không biết phải say sở ra sao”.Khi nghe xong An nói cho tôi mươn.Nhưng tôi nói “Bạn không học được thì nhỡ ngày mai thầy kiểm tra bạn phải làm sao đây.Nghe xong An bông mặt cười đi mất chạy rất nhanh tôi không thể vượt được nên đằng màng quển sách ngữ văn về học xong tôi bỏ đấy tôi nghĩ ngày mai xếp sách vở để luôn vào bàn học dưới bạn học ở nhà.Khi dậy tôi quên mất mình đã để ở đâu nê mặt buồn bã lên lớp An nói trả sách cho mình nào !.Tôi mới sì sút rồi nói mình làm mất cảu bạn rồi,xin lỗi nhé.Tưởng rằng An sẽ chửi mắng tôi đã làm mất quên sách ngữ văn của bạn ấy nhưng bạn ấy nói chán nhỉ bạn làm mất của mình rôi An nói thật ra mình có hai sch ngữ văn cở nhé bạn không cần tìm đâu,lúc đó mặt tôi khóc .An nói bạn rút kinh nghiệm nhé.Tôi bông nhớ ra mình để dưới ngăn bạn học ở nhà Rồi tôi nói vớiAn như vậy lúc đo An vui sướng lắm. Đó là kỉ niệm mà tôi không thể nào quên đucọ.Tôi mong bạn ấy sẽ luôn là bạn tốt của tôi
Mỗi khi hè đến, ve kêu trên những tán phượng hồng thắm và cái nóng oi bức trải dài gay gắt trêncon đườngnhỏ, lòng tôi lại thấy nao nao, nhớ người bạn cũ ba năm trước. Tôi đã quen và thân với Nhài trong một mùa hè như thế.
Hè đó tôi được mẹ đưa về quê thăm bà ngoại. Thăm bà thì rất thích, nhưng tôi vẫn buồn vì chẳng ai đánh bạn với tôi. Trẻ con làng hình như lạnh lùng với trẻ con thành phố vậy. Vừa đặt chân về làng tôi đã bắt gặp cái cây chuối già đầu làng xù xì, im lìm như cau có với đứa con gái thành phố khó ưa. Có lẽ trông tôi khó ưa thật. Mặt ỉu xìu, chân lê bước khó nhọc. Tôi bị say xe, lại phải đi bộ từbến xevề làng, có đến bốn cây số chứ ít gì!
Làng vào trưa thật yên tĩnh, chỉ trừ mấy con chim chích hay se sẻ gì đó thì cứ nhảy nhót, lích chích luôn mồm, cứ thấy xe bò chở lúa, chở rơm là lại sà xuống đường nhặt hạt thóc rơi vãi. Mấy ngày sau đó tôi chỉ nằm trong nhà, hoặc mắc võng nằm chơi trong vườn. Có lẽ tôi sẽ qua một mùa hè được bà yêu chiều, nhưng buồn vì không có bạn, nếu như không có một hôm xảy ra một sự kiện đáng nhớ.
Tôi bước trên con đường quen thuộc. Trời hôm nay thật là đẹp. Trời xanh ngắt không một gợn mây. Ánh nắng vàng rải nhẹ xuống đường khiến tôi nhớ đến Mai biết bao nhiêu.
Người bạn đó không học cùng trường, cũng không học cùng lớp, mà tôi quen trong một trường hợp đặc biệt.
Cứ vào mỗi buổi chiều đi học về, tôi lại thấy một cô bé ăn mặc rách rưới đi bán bỏng ngô. Một hôm trời mưa to nhưng cô bé kia vẫn đi bán bỏng. Thấy cô bé bán bỏng quần áo ướt sũng,tôi liền đi sát lại, kéo áo mưa của mình che cho bạn. Hôm ấy, vừa đi tôi vừa hỏi:
-Bạn tên là gì? Tại sao ngày nào bạn cũng đi bán bỏng vậy?
Cô bé trả lời:
-Mình tên là Mai. Vì nhà mình nghèo quá nên mình phải đi bán bỏng để mua quần áo và đồ dùng học tập.
Thực ra nhà tôi cũng chẳng hơn gì nhà Mai. Bỗng, tôi chợt nhớ ra chiếc áo mà ông nội đã tặng mình năm ngoái. Không tần ngần gì nữa, tôi liền đem ngay ý kiến đó trao đổi với Mai, nhưng Mai lại nói:
-Cảm ơn bạn, nhưng mình muốn tựlao độngđể kiếm tiền mua các thứ.
Cũng kể từ ngày hôm đo,tôi không còn thấy Mai đi bán bỏng nữa. Rồi bất chợt một hôm,tôi gặp lại Mai trong một kì thihọc sinhgiỏi. Tôi và Mai mừng rỡ ôm chầm lấy nhau, rồi hai đứa chạy ù vào trong phòng chuẩn bị thi. Tôi ngồi ngay dưới bàn của Mai. Sau một hồi, sáu tiếng trống vang lên báo hiệu bắt đầu giờ thi. Phần đầu bài thi thì tôi làm được rồi nhưng đến một bài toán khó thì tôisuy nghĩmãi không ra. Tôi nhìn lên trên thấy Mai viết lia lịa trên tờ giấy thi. Trán tôi lấm tầm mò hôi. Bỗng từ đâu một cục giấy vo tròn được ném thẳng tới trước mặt tôi. Tôi thấy Mai nháy mắt một cái như báo hiệu. Tôi hiểu ý Mai, định nhặt lên xem nhưng tôi lại nhớ có lần Mai đã nói:
-Cảm ơn bạn,nhưng mình muốn tự lao động để mua mọi thứ.
Vậy là tôi không giở ra xem nữa mà cố gắng đọc thật kĩ đề bài để tìm ra đáp án,và cuối cùng,tôi cũng tìm ra đáp án. Tôi liền viết một mạch. Vừa lúc hết giờ cũng là lúc tôi hoàn thành xong tất cả bài thi. Ra về, Mai tiến lại gần tôi, nói:
-Lúc nãy mình thấy bạn lúng túng nên mình muốn giúp bạn, bây giờ mình thấy thật sự ân hận.Tốt hơn hết là chúng mình hãy tự đi và lao động bằng đôi chân và trí óc của mình.
Tôi và Mai sánh bước bên nhau.Trời như trong và xanh hơn.
Trong thế giới bao la.Ai cũng có nhiều kỉ niệm không thể nào quên được .và tôi cũng vậy tôi cũng có một kỉ niệm đã dạy cho tôi một bài mà tôi nhớ mãi. Đó là tôi bị mất sách ngữ văn lớp chín của An. Vào thứ hai tuần trước.Thầy bảo các em về phải học thuộc nhé mai thầy kiểm tra bài nhé.Hôm đó bỗng hôm đó tôi bị mất sách nên không học dduocj về nhà có vì buồn rầu chán nản.Tôi đi cùng An và An nhìn thấy tôi hỏi : “Bạn sao vậy ? ” .Lúc đó tôi nghe thấy nhưng vân không trả lời vì hơi ngại ngùng. Lúc đó An năn nỉ quá tôi mới nói : “tớ bị mất sách ngữ văn rồi ngày mai thầy kiểm tra mình không biết phải say sở ra sao”.Khi nghe xong An nói cho tôi mươn.Nhưng tôi nói “Bạn không học được thì nhỡ ngày mai thầy kiểm tra bạn phải làm sao đây.Nghe xong An bông mặt cười đi mất chạy rất nhanh tôi không thể vượt được nên đằng màng quển sách ngữ văn về học xong tôi bỏ đấy tôi nghĩ ngày mai xếp sách vở để luôn vào bàn học dưới bạn học ở nhà.Khi dậy tôi quên mất mình đã để ở đâu nê mặt buồn bã lên lớp An nói trả sách cho mình nào !.Tôi mới sì sút rồi nói mình làm mất cảu bạn rồi,xin lỗi nhé.Tưởng rằng An sẽ chửi mắng tôi đã làm mất quên sách ngữ văn của bạn ấy nhưng bạn ấy nói chán nhỉ bạn làm mất của mình rôi An nói thật ra mình có hai sch ngữ văn cở nhé bạn không cần tìm đâu,lúc đó mặt tôi khóc .An nói bạn rút kinh nghiệm nhé.Tôi bông nhớ ra mình để dưới ngăn bạn học ở nhà Rồi tôi nói vớiAn như vậy lúc đo An vui sướng lắm. Đó là kỉ niệm mà tôi không thể nào quên đucọ.Tôi mong bạn ấy sẽ luôn là bạn tốt của tôi
Mỗi khi hè đến, ve kêu trên những tán phượng hồng thắm và cái nóng oi bức trải dài gay gắt trên con đường nhỏ, lòng tôi lại thấy nao nao, nhớ người bạn cũ ba năm trước. Tôi đã quen và thân với Nhài trong một mùa hè như thế.
Hè đó tôi được mẹ đưa về quê thăm bà ngoại. Thăm bà thì rất thích, nhưng tôi vẫn buồn vì chẳng ai đánh bạn với tôi. Trẻ con làng hình như lạnh lùng với trẻ con thành phố vậy. Vừa đặt chân về làng tôi đã bắt gặp cái cây chuối già đầu làng xù xì, im lìm như cau có với đứa con gái thành phố khó ưa. Có lẽ trông tôi khó ưa thật. Mặt ỉu xìu, chân lê bước khó nhọc. Tôi bị say xe, lại phải đi bộ từ bến xe về làng, có đến bốn cây số chứ ít gì!
Làng vào trưa thật yên tĩnh, chỉ trừ mấy con chim chích hay se sẻ gì đó thì cứ nhảy nhót, lích chích luôn mồm, cứ thấy xe bò chở lúa, chở rơm là lại sà xuống đường nhặt hạt thóc rơi vãi. Mấy ngày sau đó tôi chỉ nằm trong nhà, hoặc mắc võng nằm chơi trong vườn. Có lẽ tôi sẽ qua một mùa hè được bà yêu chiều, nhưng buồn vì không có bạn, nếu như không có một hôm xảy ra một sự kiện đáng nhớ.
Tôi bước trên con đường quen thuộc. Trời hôm nay thật là đẹp. Trời xanh ngắt không một gợn mây. Ánh nắng vàng rải nhẹ xuống đường khiến tôi nhớ đến Mai biết bao nhiêu.
Người bạn đó không học cùng trường, cũng không học cùng lớp, mà tôi quen trong một trường hợp đặc biệt.
Cứ vào mỗi buổi chiều đi học về, tôi lại thấy một cô bé ăn mặc rách rưới đi bán bỏng ngô. Một hôm trời mưa to nhưng cô bé kia vẫn đi bán bỏng. Thấy cô bé bán bỏng quần áo ướt sũng,tôi liền đi sát lại, kéo áo mưa của mình che cho bạn. Hôm ấy, vừa đi tôi vừa hỏi:
-Bạn tên là gì? Tại sao ngày nào bạn cũng đi bán bỏng vậy?
Cô bé trả lời:
-Mình tên là Mai. Vì nhà mình nghèo quá nên mình phải đi bán bỏng để mua quần áo và đồ dùng học tập.
Thực ra nhà tôi cũng chẳng hơn gì nhà Mai. Bỗng, tôi chợt nhớ ra chiếc áo mà ông nội đã tặng mình năm ngoái. Không tần ngần gì nữa, tôi liền đem ngay ý kiến đó trao đổi với Mai, nhưng Mai lại nói:
-Cảm ơn bạn, nhưng mình muốn tự lao động để kiếm tiền mua các thứ.
Cũng kể từ ngày hôm đo,tôi không còn thấy Mai đi bán bỏng nữa. Rồi bất chợt một hôm,tôi gặp lại Mai trong một kì thi học sinh giỏi. Tôi và Mai mừng rỡ ôm chầm lấy nhau, rồi hai đứa chạy ù vào trong phòng chuẩn bị thi. Tôi ngồi ngay dưới bàn của Mai. Sau một hồi, sáu tiếng trống vang lên báo hiệu bắt đầu giờ thi. Phần đầu bài thi thì tôi làm được rồi nhưng đến một bài toán khó thì tôi suy nghĩ mãi không ra. Tôi nhìn lên trên thấy Mai viết lia lịa trên tờ giấy thi. Trán tôi lấm tầm mò hôi. Bỗng từ đâu một cục giấy vo tròn được ném thẳng tới trước mặt tôi. Tôi thấy Mai nháy mắt một cái như báo hiệu. Tôi hiểu ý Mai, định nhặt lên xem nhưng tôi lại nhớ có lần Mai đã nói:
-Cảm ơn bạn,nhưng mình muốn tự lao động để mua mọi thứ.
Vậy là tôi không giở ra xem nữa mà cố gắng đọc thật kĩ đề bài để tìm ra đáp án,và cuối cùng,tôi cũng tìm ra đáp án. Tôi liền viết một mạch. Vừa lúc hết giờ cũng là lúc tôi hoàn thành xong tất cả bài thi. Ra về, Mai tiến lại gần tôi, nói:
-Lúc nãy mình thấy bạn lúng túng nên mình muốn giúp bạn, bây giờ mình thấy thật sự ân hận.Tốt hơn hết là chúng mình hãy tự đi và lao động bằng đôi chân và trí óc của mình.
Tôi và Mai sánh bước bên nhau.Trời như trong và xanh hơn.