kể lại 1 câu chuyện(em đã từng trải qua) mang đến cho em bài học sâu sắc
0 bình luận về “kể lại 1 câu chuyện(em đã từng trải qua) mang đến cho em bài học sâu sắc”
Tôi ước gì trên đời ko tồn tại cụm từ:”giá như..” thì tốt biết mấy. Bởi khi nói ra cụm từ ấy đồng nghĩa rằng bạn đã phạm phải một sai lầm nào đó hay đã đánh mất đi một thứ gì đó. Thời gian cứ mãi trôi và chẳng đợi một ai vì thế đừng để bản thân phải thốt lên lời:”giá như..” vì lúc ấy đã từng quá muộn màng, đừng để như tôi đến lúc mất đi rồi mới biết trân trọng. Hôm nay tôi sẽ kể cho các bn nghe về một câu chuyện của bản thân để thức tỉnh các bạn hãy biết trân trọng mọi thứ xung quanh mình và những người thân của mình. Câu chuyện của tôi xin được kể từ 4 năm về trc.
4 năm trc tôi vốn là đứa cháu gái đc ông nội cưng chiều nhất mọi thời thứ tốt nhất đều để cho tôi mặc dù lúc ấy ông ko chỉ có mình tôi là cháu. Tôi vâng lời ngoan ngoãn lại còn chăm hc thế nên đc cưng chiều vốn là điều đương nhiên_ tôi luôn tâm niệm trong lòng mình là như vậy. Mãi cho đến những năm sau ông mới có đc hai đứa cháu trai đích tôn , những tưởng tôi sẽ bị cho ra rìa ấy v mà ông vẫn yêu thương tôi như trc. Tôi thương ông lắm cứ tưởng ông sẽ ở mãi bên tôi như thế. Thời gian cứ vầy mà trôi đi sức khoẻ của ông ngày càng giảm sút vc học của tôi ngày một nhiều thời gian tôi dành cho ông dường như có thể đếm đc trên đầu ngón tay đôi lúc có thể nói là tôi quên mất ông đang đợi tôi. Đối với tôi vc ông đi viện là ht sức quen thuộc và ông ở lại vài ba hôm lại càng quen hơn nữa vì với ông viện như một quán trọ vậy ( nói vui thôi nha). Mọi thứ đều bình thường ngoại trừ một việc lần ông đi viện này cu nhóc cứ khóc mãi ko cho ông đi đánh cũng ko buông. Ông ở lại viện vài ngày thì sinh nhật em tôi cũng tới chẳng một ai rảnh xuống thăm ông cứ ngỡ ông đi vài ngày r lại về như trc ấy vậy mà….. Hôm sinh nhật em tôi lòng tôi cứ lo lắng bồn chồn lm sao chẳng hiểu cứ như ngồi trên đống lửa v. 20h00 tối hôm ấy bà tôi đang ngồi nhậu cùng bn thì điện thoại reo tin dữ sức khỏe ông tôi đột nhiên chuyển nặng. Cắt nhà lớn nhỏ lo lắng hấp tấp chuẩn bị cuống cuồng xuống thăm ông nhưng thăm gì nữa chúng tôi chưa đến nơi ông đã đi mất rồi. Tang sự ông xong gd tôi xuống viện lấy đồ cho ông các bs chia buồn cùng gd đồng thời kể với chúng tôi rằng từ ngày xuống viện ở ông ngày nào cũng ra cổng bệnh viện chờ xem có ai xuống thăm mình ko , chờ mãi chờ mãi chờ đến tối mới th…
Sức mạnh của đồng tiền và sự bon chen của cuộc sống thật lớn nó khiến ta quen đi cả tình cảm ruột thịt mãi đến khi mất đi mới thật sự thức tỉnh. Cái giá mà tôi phải trả là quá đắt là quá sức tưởng tượng của tôi. Thế giới của tôi suy sụp từ đó mọi thứ như mất quỹ đạo. Qua câu chuyện của tôi tôi muốn nói tới mọi người hãy trân trọng mọi thứ bạn hiện có bởi ko bt khi nào nó sẽ biến mất đặc biệt là người thân của ta tiền có thể kiếm lại được nhưng thời gian và gia đình là vô giá.
Tôi ước gì trên đời ko tồn tại cụm từ:”giá như..” thì tốt biết mấy. Bởi khi nói ra cụm từ ấy đồng nghĩa rằng bạn đã phạm phải một sai lầm nào đó hay đã đánh mất đi một thứ gì đó. Thời gian cứ mãi trôi và chẳng đợi một ai vì thế đừng để bản thân phải thốt lên lời:”giá như..” vì lúc ấy đã từng quá muộn màng, đừng để như tôi đến lúc mất đi rồi mới biết trân trọng. Hôm nay tôi sẽ kể cho các bn nghe về một câu chuyện của bản thân để thức tỉnh các bạn hãy biết trân trọng mọi thứ xung quanh mình và những người thân của mình. Câu chuyện của tôi xin được kể từ 4 năm về trc.
4 năm trc tôi vốn là đứa cháu gái đc ông nội cưng chiều nhất mọi thời thứ tốt nhất đều để cho tôi mặc dù lúc ấy ông ko chỉ có mình tôi là cháu. Tôi vâng lời ngoan ngoãn lại còn chăm hc thế nên đc cưng chiều vốn là điều đương nhiên_ tôi luôn tâm niệm trong lòng mình là như vậy. Mãi cho đến những năm sau ông mới có đc hai đứa cháu trai đích tôn , những tưởng tôi sẽ bị cho ra rìa ấy v mà ông vẫn yêu thương tôi như trc. Tôi thương ông lắm cứ tưởng ông sẽ ở mãi bên tôi như thế. Thời gian cứ vầy mà trôi đi sức khoẻ của ông ngày càng giảm sút vc học của tôi ngày một nhiều thời gian tôi dành cho ông dường như có thể đếm đc trên đầu ngón tay đôi lúc có thể nói là tôi quên mất ông đang đợi tôi. Đối với tôi vc ông đi viện là ht sức quen thuộc và ông ở lại vài ba hôm lại càng quen hơn nữa vì với ông viện như một quán trọ vậy ( nói vui thôi nha). Mọi thứ đều bình thường ngoại trừ một việc lần ông đi viện này cu nhóc cứ khóc mãi ko cho ông đi đánh cũng ko buông. Ông ở lại viện vài ngày thì sinh nhật em tôi cũng tới chẳng một ai rảnh xuống thăm ông cứ ngỡ ông đi vài ngày r lại về như trc ấy vậy mà….. Hôm sinh nhật em tôi lòng tôi cứ lo lắng bồn chồn lm sao chẳng hiểu cứ như ngồi trên đống lửa v. 20h00 tối hôm ấy bà tôi đang ngồi nhậu cùng bn thì điện thoại reo tin dữ sức khỏe ông tôi đột nhiên chuyển nặng. Cắt nhà lớn nhỏ lo lắng hấp tấp chuẩn bị cuống cuồng xuống thăm ông nhưng thăm gì nữa chúng tôi chưa đến nơi ông đã đi mất rồi. Tang sự ông xong gd tôi xuống viện lấy đồ cho ông các bs chia buồn cùng gd đồng thời kể với chúng tôi rằng từ ngày xuống viện ở ông ngày nào cũng ra cổng bệnh viện chờ xem có ai xuống thăm mình ko , chờ mãi chờ mãi chờ đến tối mới th…
Sức mạnh của đồng tiền và sự bon chen của cuộc sống thật lớn nó khiến ta quen đi cả tình cảm ruột thịt mãi đến khi mất đi mới thật sự thức tỉnh. Cái giá mà tôi phải trả là quá đắt là quá sức tưởng tượng của tôi. Thế giới của tôi suy sụp từ đó mọi thứ như mất quỹ đạo. Qua câu chuyện của tôi tôi muốn nói tới mọi người hãy trân trọng mọi thứ bạn hiện có bởi ko bt khi nào nó sẽ biến mất đặc biệt là người thân của ta tiền có thể kiếm lại được nhưng thời gian và gia đình là vô giá.
( Đây là câu chuyện có thật của chính mình)