Kể lại 1 giấc mơ , trong giấc mơ em gặp đc bạn thân đã xa cách lâu ngày ( giúp mình nha ????????????)
0 bình luận về “Kể lại 1 giấc mơ , trong giấc mơ em gặp đc bạn thân đã xa cách lâu ngày ( giúp mình nha ????????????)”
người ta thường nói giấc mơ được hình thành là do ban ngày con người đã suy nghĩ quá nhiều đến những điều đó. Thi thoảng em cũng rất hay nằm mơ, những giấc mơ không đầu không cuối. Có đôi khi tỉnh dậy,em cũng không nhớ đêm qua mình đã mơ thấy điều gì nữa.Thế nhưng,giấc mơ đêm vừa rồi thật đến nỗiem có thể nhớ lại từng chi tiết dù là nhỏ nhất. Đó chính là giấc mơ em được gặp lại bà nội của mình. Bà đã sống cùng với gia đình em suốt một thời gian dài trước khi bà qua đời. Dù thời gian đã trôi qua lâu nhưng em vẫn nhớ đến bà.
Vẫn như thường lệ, mỗi tối sau khi học bài xong vào khoảng 10 giờ là em sẽ lên giường đi ngủ. Hôm ấy vì có nhiều bài tập hơn nên em đã thức khuya hơn một chút. Lúc lên giường lại chẳng thể nào ngủ được ngay. Em nằm vẩn vơ và nghĩ về bà, cũng sắp đến ngày giỗ bà của em rồi. Thế rồi em chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Trong lúc mơ màng em đã mơ thấy bà của mình, một giấc mơ lạ kì cứ như là em được gặp bà bằng xương bằng thịt chứ không phải là mơ.
Trong giấc mơ của em, bà mặc một chiếc áo lụa dài tay màu trắng, trên áo có những hình thêu chìm nhìn kĩ mới thấy. Bà mặc một chiếc quần màu đen làm từ vải sa tanh. Đó là bộ quần áo mà mẹ mua cho bà trước lúc bà qua đời. Em nhớ bà thích nó lắm, cứ khen mẹ em khéo chọn suốt. Đầu bà vẫn vấn khăn. Mặc dù các cụ già thời nay chẳng mấy ai vấn khăn nữa, trước khi bà qua đời tóc bà cũng đã cắt ngắn rồi. Vậy mà giờ gặp lại, tóc bà dài, trắng xóa cả mái đầu. Cái khăn vấn màu đen trở nên nổi bật. Em nhìn bà, bà nhìn em, hai bà cháu nhìn nhau. Bà mỉm cười với em, một nụ cười thật là hiền hậu.
Hình ảnh của bà bỗng nhiên vụt tắt, thay vào đó là khung cảnh hai bà cháu đang ngồi nấu cơm bên bếp lửa hồng. Bà chỉ cho em, luộc rau xong thì phải mở hé vung xoong để cho rau không bị đỏ. Luộc trứng thì chỉ cần cho một chút nước, đun sôi khoảng 2 phút rồi tắt bếp chứ không cần đun lâu. Rồi trứng sẽ chín hơi. Toàn những món ăn đơn giản thôi mà hóa ra cách nấu chẳng đơn giản chút nào. Bà kể cho em nghe ngày xưa lấy ông, nhà khó khăn bà phải tự học làm hết mọi việc. Rồi ông đi lính, bà phải một mình nuôi dạy 6 người con. Cuộc đời bà trải qua nhiều vất vả, mãi tới cuối đời mới được hưởng an nhàn một chút thì lại bệnh tật rồi qua đời.
Trong thoáng chốc, em lại nhìn thấy bà đang ngồi vấn tóc. Bà đưa chiếc lược bí lên chải đầu. Những sợi tóc bạc dài và mỏng. Những sợi tóc đen thưa thớt. Bà bảo bây giờ có đủ các thứ lược đẹp đẽ nhưng bà vẫn chỉ thích dùng lược bí. Bà thường hay gội đầu bằng nước bồ kết nên tóc bà mượt lắm. Chỉ một thoáng chốc là mái tóc đã được vấn lên gọn gàng. Em cứ ngồi mơ màng ngắm bà như vậy. Bỗng nhiên, một giọng nói thân quen cất lên:
– Tại sao cháu lại nhìn bà mãi như vậy?
Em giật mình nhìn lại, là bà với mái đầu vấn khăn, chiếc áo lụa trắng cùng chiếc quần sa tanh đen đang đứng trước mặt em rất thật.
– Bà ơi, cháu nhớ bà quá, sao bà để cháu lại một mình?
– Cháu đâu có một mình, cháu còn có bố mẹ, có em cơ mà? Ông cần bà xuống rồi nên bà về chăm sóc ông.
– Bà và ông có khỏe không ạ?
– Ông bà rất khỏe. Hôm nay cháu thức hơi khuya, vì sao vậy?
– Vì cháu nhớ bà, vì sắp tới ngày giỗ của bà rồi.
Bà mỉm cười, đưa tay lên xoa đầu em. Bà bảo:
– Bà cũng nhớ cháu và luôn dõi theo cháu. Hãy cố gắng học tập tốt và vâng lời bố mẹ nhé. Bà rất vui khi thấy cháu ngày càng trưởng thành.
Em chưa kịp lên tiếng thì tiếng chuông báo thức ngân lên báo hiệu tới giờ dậy đi học.giấc mơ tuy ngắn ngũi và giang dỡ nhưng cũng phần nào đủ giúp em thỏa nỗi nhớ về bà. Bà ơi, cháu sẽ ghi nhớ những lời bà dặn để trở thành một người có ích cho xã hội cho cuộc sống này ạ
người ta thường nói giấc mơ được hình thành là do ban ngày con người đã suy nghĩ quá nhiều đến những điều đó. Thi thoảng em cũng rất hay nằm mơ, những giấc mơ không đầu không cuối. Có đôi khi tỉnh dậy,em cũng không nhớ đêm qua mình đã mơ thấy điều gì nữa.Thế nhưng,giấc mơ đêm vừa rồi thật đến nỗiem có thể nhớ lại từng chi tiết dù là nhỏ nhất. Đó chính là giấc mơ em được gặp lại bà nội của mình. Bà đã sống cùng với gia đình em suốt một thời gian dài trước khi bà qua đời. Dù thời gian đã trôi qua lâu nhưng em vẫn nhớ đến bà.
Vẫn như thường lệ, mỗi tối sau khi học bài xong vào khoảng 10 giờ là em sẽ lên giường đi ngủ. Hôm ấy vì có nhiều bài tập hơn nên em đã thức khuya hơn một chút. Lúc lên giường lại chẳng thể nào ngủ được ngay. Em nằm vẩn vơ và nghĩ về bà, cũng sắp đến ngày giỗ bà của em rồi. Thế rồi em chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Trong lúc mơ màng em đã mơ thấy bà của mình, một giấc mơ lạ kì cứ như là em được gặp bà bằng xương bằng thịt chứ không phải là mơ.
Trong giấc mơ của em, bà mặc một chiếc áo lụa dài tay màu trắng, trên áo có những hình thêu chìm nhìn kĩ mới thấy. Bà mặc một chiếc quần màu đen làm từ vải sa tanh. Đó là bộ quần áo mà mẹ mua cho bà trước lúc bà qua đời. Em nhớ bà thích nó lắm, cứ khen mẹ em khéo chọn suốt. Đầu bà vẫn vấn khăn. Mặc dù các cụ già thời nay chẳng mấy ai vấn khăn nữa, trước khi bà qua đời tóc bà cũng đã cắt ngắn rồi. Vậy mà giờ gặp lại, tóc bà dài, trắng xóa cả mái đầu. Cái khăn vấn màu đen trở nên nổi bật. Em nhìn bà, bà nhìn em, hai bà cháu nhìn nhau. Bà mỉm cười với em, một nụ cười thật là hiền hậu.
Hình ảnh của bà bỗng nhiên vụt tắt, thay vào đó là khung cảnh hai bà cháu đang ngồi nấu cơm bên bếp lửa hồng. Bà chỉ cho em, luộc rau xong thì phải mở hé vung xoong để cho rau không bị đỏ. Luộc trứng thì chỉ cần cho một chút nước, đun sôi khoảng 2 phút rồi tắt bếp chứ không cần đun lâu. Rồi trứng sẽ chín hơi. Toàn những món ăn đơn giản thôi mà hóa ra cách nấu chẳng đơn giản chút nào. Bà kể cho em nghe ngày xưa lấy ông, nhà khó khăn bà phải tự học làm hết mọi việc. Rồi ông đi lính, bà phải một mình nuôi dạy 6 người con. Cuộc đời bà trải qua nhiều vất vả, mãi tới cuối đời mới được hưởng an nhàn một chút thì lại bệnh tật rồi qua đời.
Trong thoáng chốc, em lại nhìn thấy bà đang ngồi vấn tóc. Bà đưa chiếc lược bí lên chải đầu. Những sợi tóc bạc dài và mỏng. Những sợi tóc đen thưa thớt. Bà bảo bây giờ có đủ các thứ lược đẹp đẽ nhưng bà vẫn chỉ thích dùng lược bí. Bà thường hay gội đầu bằng nước bồ kết nên tóc bà mượt lắm. Chỉ một thoáng chốc là mái tóc đã được vấn lên gọn gàng. Em cứ ngồi mơ màng ngắm bà như vậy. Bỗng nhiên, một giọng nói thân quen cất lên:
– Tại sao cháu lại nhìn bà mãi như vậy?
Em giật mình nhìn lại, là bà với mái đầu vấn khăn, chiếc áo lụa trắng cùng chiếc quần sa tanh đen đang đứng trước mặt em rất thật.
– Bà ơi, cháu nhớ bà quá, sao bà để cháu lại một mình?
– Cháu đâu có một mình, cháu còn có bố mẹ, có em cơ mà? Ông cần bà xuống rồi nên bà về chăm sóc ông.
– Bà và ông có khỏe không ạ?
– Ông bà rất khỏe. Hôm nay cháu thức hơi khuya, vì sao vậy?
– Vì cháu nhớ bà, vì sắp tới ngày giỗ của bà rồi.
Bà mỉm cười, đưa tay lên xoa đầu em. Bà bảo:
– Bà cũng nhớ cháu và luôn dõi theo cháu. Hãy cố gắng học tập tốt và vâng lời bố mẹ nhé. Bà rất vui khi thấy cháu ngày càng trưởng thành.
Em chưa kịp lên tiếng thì tiếng chuông báo thức ngân lên báo hiệu tới giờ dậy đi học.giấc mơ tuy ngắn ngũi và giang dỡ nhưng cũng phần nào đủ giúp em thỏa nỗi nhớ về bà. Bà ơi, cháu sẽ ghi nhớ những lời bà dặn để trở thành một người có ích cho xã hội cho cuộc sống này ạ