kể lại 1 kỉ niệm sâu sắc của anh chị về tình cảm gia đình hoặc bạn bè theo ngôi kể thứ nhất
0 bình luận về “kể lại 1 kỉ niệm sâu sắc của anh chị về tình cảm gia đình hoặc bạn bè theo ngôi kể thứ nhất”
những lần tôi bị điểm kém tôi cứ nghĩ rằng về nhà sẽ bị la mắng nhưng không hẳn vậy về nhà mẹ tôi chỉ khuyên tôi một câu rằng ” cố gắng lên con” tôi thấy rằng mẹ thật tuyệt vời
Thời gian trôi đi đã đưa tôi qua một tuổi thơ đầy những kỉ niệm in sâu, vui có buồn có. Tôi có một tuổi thơ trong vắt như ánh sáng ban mai chưa nhuộm bụi đường và tuổi thơ tôi đầy ắp những kỉ niệm thân thương với người mẹ thân yêu của tôi.
Mẹ tôi, một người phụ nữ nuôi dạy, chăm sóc con cái và nuôi dưỡng hai chị em chúng tôi nên người. Tuy tôi và mẹ tuy có kỉ niệm đơn giản nhưng đó chính là những thứ mà tôi luôn thấy đẹp nhất trong cuộc sống này cũng như mẹ là người mà tôi luôn yêu nhất trong lòng và có lẽ sẽ chẳng bao giờ thay đổi! Mẹ là người đã quan tâm đến tôi bằng những thứ vô hình nhưng quý giá hơn những vật chất tôi có gấp nghìn lần, mẹ không ép uổng tôi làm những việc mẹ cho là đúng,mặc khác mẹ phân tích cho tôi hiểu những vấn đề mấu chốt để tôi cảm nhận và chọn cách thực hiện mà tôi cho là đúng nhất. Mẹ dạy tôi cách làm người từ lúc tôi con thuở bé. Từ khi sinh ra đến nay, tôi đã học được rất nhiều điều từ mẹ. Mẹ đã dạy tôi rất nhiều trong cuộc sống. Từng điều, từng điều một đều nhẹ nhàng đi vào tâm trí của tôi và in sâu trong ấy bằng cách dạy đặc biệt của mẹ. Xen kẽ vào từng điều mẹ dạy là những kỉ niệm tuổi thơ trong trẻo mà mẹ mang đến cho tôi như muốn tô màu cho nhịp sống muôn màu này. Mỗi khi tôi làm điều gì sai thì mẹ không la mắng mà ân cần dạy bảo, khuyên nhủ tôi. Mỗi khi tôi đau, mẹ lo lắng vô cùng, mẹ chăm sóc tôi vô cùng ân cần. Khi tôi khỏe bệnh thì mẹ rất vui mừng. Niềm vui của tươi cười trên môi nhưng lại có vai giọt nước mắt lăng trên má. Một kỉ niệm mà tôi sẽ không bao giờ quên. Lúc ấy, tôi là học sinh lớp Một. Hôm ấy sau tan học, trời mưa to. Mẹ gấp gáp tới trường vì mẹ sợ tôi bị cảm nên phải đem áo mưa đến tận trường cho tôi. Nhưng cái áo mưa chỉ đủ che cho một người, mẹ dứt khoát để cho tôi che, tôi ngây thơi che áo mưa mà không chút ngập ngừng, về đến nhà trời đã tối mịt thế mà cơn mưa vẫn chưa tạnh. Bữa cơm chiều muộn của gia đình tôi được bắt đầu thật vắng vẻ chỉ có mẹ, tôi và em tôi. Bởi vì cha tôi bận công tác nơi xa nên không thường xuyên về nhà. Ngồi ăn cơm với mẹ mà tôi mặt mẹ tái nhợt. Thấy mặt tôi lo lắng, mẹ tôi bảo: “Con cứ ăn đi, mẹ chỉ hơi mệt thôi.”
Và ngày hôm sau khi đi học về thì hay tn mẹ tôi bị cảm nặng phải nằm viện. Tôi cuống cuồng cùng bà hàng xóm chạy vào bệnh việm, nhìn gương mặt mẹ mệt mỏi, xanh xao, tôi thấy lòng mình đau nhói. Tình cảm mẫu tử thật thiêng liêng đúng không? Tôi cũng cảm thấy như vậy. Tôi luôn tự nhủ rằng sẽ luôn để mẹ mỉm cười mà sẽ không để mẹ chịu đựng những nỗi buồn, nỗi đau mà không thể chia sẻ cho một ai. Mẹ đối với tôi là người tuyệt vời nhất!
những lần tôi bị điểm kém tôi cứ nghĩ rằng về nhà sẽ bị la mắng nhưng không hẳn vậy về nhà mẹ tôi chỉ khuyên tôi một câu rằng ” cố gắng lên con” tôi thấy rằng mẹ thật tuyệt vời
Thời gian trôi đi đã đưa tôi qua một tuổi thơ đầy những kỉ niệm in sâu, vui có buồn có. Tôi có một tuổi thơ trong vắt như ánh sáng ban mai chưa nhuộm bụi đường và tuổi thơ tôi đầy ắp những kỉ niệm thân thương với người mẹ thân yêu của tôi.
Mẹ tôi, một người phụ nữ nuôi dạy, chăm sóc con cái và nuôi dưỡng hai chị em chúng tôi nên người. Tuy tôi và mẹ tuy có kỉ niệm đơn giản nhưng đó chính là những thứ mà tôi luôn thấy đẹp nhất trong cuộc sống này cũng như mẹ là người mà tôi luôn yêu nhất trong lòng và có lẽ sẽ chẳng bao giờ thay đổi! Mẹ là người đã quan tâm đến tôi bằng những thứ vô hình nhưng quý giá hơn những vật chất tôi có gấp nghìn lần, mẹ không ép uổng tôi làm những việc mẹ cho là đúng,mặc khác mẹ phân tích cho tôi hiểu những vấn đề mấu chốt để tôi cảm nhận và chọn cách thực hiện mà tôi cho là đúng nhất. Mẹ dạy tôi cách làm người từ lúc tôi con thuở bé. Từ khi sinh ra đến nay, tôi đã học được rất nhiều điều từ mẹ. Mẹ đã dạy tôi rất nhiều trong cuộc sống. Từng điều, từng điều một đều nhẹ nhàng đi vào tâm trí của tôi và in sâu trong ấy bằng cách dạy đặc biệt của mẹ. Xen kẽ vào từng điều mẹ dạy là những kỉ niệm tuổi thơ trong trẻo mà mẹ mang đến cho tôi như muốn tô màu cho nhịp sống muôn màu này. Mỗi khi tôi làm điều gì sai thì mẹ không la mắng mà ân cần dạy bảo, khuyên nhủ tôi. Mỗi khi tôi đau, mẹ lo lắng vô cùng, mẹ chăm sóc tôi vô cùng ân cần. Khi tôi khỏe bệnh thì mẹ rất vui mừng. Niềm vui của tươi cười trên
môi nhưng lại có vai giọt nước mắt lăng trên má. Một kỉ niệm mà tôi sẽ không bao giờ quên. Lúc ấy, tôi là học sinh lớp Một. Hôm ấy sau tan học, trời mưa to. Mẹ gấp gáp tới trường vì mẹ sợ tôi bị cảm nên phải đem áo mưa đến tận trường cho tôi. Nhưng cái áo mưa chỉ đủ che cho một người, mẹ dứt
khoát để cho tôi che, tôi ngây thơi che áo mưa mà không chút ngập ngừng, về đến nhà trời đã tối mịt thế mà cơn mưa vẫn chưa tạnh. Bữa cơm chiều muộn của gia đình tôi được bắt đầu thật vắng vẻ chỉ có mẹ, tôi và em tôi. Bởi vì cha tôi bận công tác nơi xa nên không thường xuyên về nhà. Ngồi ăn cơm với mẹ mà tôi mặt mẹ tái nhợt. Thấy mặt tôi lo lắng, mẹ tôi bảo: “Con cứ ăn đi, mẹ chỉ hơi mệt thôi.”
Và ngày hôm sau khi đi học về thì hay tn mẹ tôi bị cảm nặng phải nằm viện. Tôi cuống cuồng cùng bà hàng xóm chạy vào bệnh việm, nhìn gương mặt mẹ mệt mỏi, xanh xao, tôi thấy lòng mình đau nhói.
Tình cảm mẫu tử thật thiêng liêng đúng không? Tôi cũng cảm thấy như vậy. Tôi luôn tự nhủ rằng sẽ luôn để mẹ mỉm cười mà sẽ không để mẹ chịu đựng những nỗi buồn, nỗi đau mà không thể chia sẻ cho một ai. Mẹ đối với tôi là người tuyệt vời nhất!