kể lại bằng 1 đoạn văn về lúc con trai lão hạc trở về thăm nhà
không chép mạng ạ!!!
0 bình luận về “kể lại bằng 1 đoạn văn về lúc con trai lão hạc trở về thăm nhà
không chép mạng ạ!!!”
Tưởng tưởng người con trai lão Hạc (nhân vật chính trong truyện ngắn Lão Hạc của Nạm Cao) trở về làng vào một hôm sau cách mạng tháng Tám 1945 như sau: Về tới đầu làng, thấy cảnh xóm làng tuy còn xơ xác, tiêu điều, nhưng khí thế cách mạng sôi nổi, anh bồi hồi nhớ lại những kỉ niệm xưa… Anh tìm gặp ông giáo, được nghe kể về cha mình, rồi theo ông đi viếng mộ cha. Sau mấy ngày thăm hỏi bà con hàng xóm và bạn bè cũ, anh gửi ông giáo những di vật của cha, tạm biệt quê hương, nhưng không như lần trước, lần này anh đi làm nhiệm vụ của người cách mạng.
Bao năm trôi qua, ngôi làng lão Hạc từng sinh sống giờ đây đổi khác quá. Anh con trai mặc quân phục, đeo balo, chân bước vững chãi tìm đường về thăm nhà. Thấy anh ai cũng cười nói mà không nhận ra anh là ai.,Họ đơn thuần yêu quý màu áo xanh anh mặc. Anh hỏi mọi người về lão Hạc, người dân làng mới vỡ lẽ đây là con trai lão. Ai cucng tưởng cậu con trai ấy đi làm đồn điền cao su và đã chết. Trong nắng trưa gay gắt, họ chỉ anh mộ lão Hạc. Người con buồn thương đi thăm cha rồi tìm về nhà ông giáo. Ông giáo nhận ra anh và bật khóc. Đưa anh tất cả di vật của người cha, ông chẳng nói gì hơn ngoài việc vỗ vai, động viên người con trai nay đã là chiến sĩ Cách mạng. Anh chỉ ghé về thăm nhà một lúc do lại phải lên đường. Nỗi đau mất cha, niềm ân hận và bao lời của ông giáo, người con trai gói ghém trong tâm trí và ra đi vì nhiệm vụ Cách mạng vẻ vang.
Tưởng tưởng người con trai lão Hạc (nhân vật chính trong truyện ngắn Lão Hạc của Nạm Cao) trở về làng vào một hôm sau cách mạng tháng Tám 1945 như sau: Về tới đầu làng, thấy cảnh xóm làng tuy còn xơ xác, tiêu điều, nhưng khí thế cách mạng sôi nổi, anh bồi hồi nhớ lại những kỉ niệm xưa… Anh tìm gặp ông giáo, được nghe kể về cha mình, rồi theo ông đi viếng mộ cha. Sau mấy ngày thăm hỏi bà con hàng xóm và bạn bè cũ, anh gửi ông giáo những di vật của cha, tạm biệt quê hương, nhưng không như lần trước, lần này anh đi làm nhiệm vụ của người cách mạng.
Bao năm trôi qua, ngôi làng lão Hạc từng sinh sống giờ đây đổi khác quá. Anh con trai mặc quân phục, đeo balo, chân bước vững chãi tìm đường về thăm nhà. Thấy anh ai cũng cười nói mà không nhận ra anh là ai.,Họ đơn thuần yêu quý màu áo xanh anh mặc. Anh hỏi mọi người về lão Hạc, người dân làng mới vỡ lẽ đây là con trai lão. Ai cucng tưởng cậu con trai ấy đi làm đồn điền cao su và đã chết. Trong nắng trưa gay gắt, họ chỉ anh mộ lão Hạc. Người con buồn thương đi thăm cha rồi tìm về nhà ông giáo. Ông giáo nhận ra anh và bật khóc. Đưa anh tất cả di vật của người cha, ông chẳng nói gì hơn ngoài việc vỗ vai, động viên người con trai nay đã là chiến sĩ Cách mạng. Anh chỉ ghé về thăm nhà một lúc do lại phải lên đường. Nỗi đau mất cha, niềm ân hận và bao lời của ông giáo, người con trai gói ghém trong tâm trí và ra đi vì nhiệm vụ Cách mạng vẻ vang.