kể lại bữa cơm gia đình mà em ấn tượng nhất có sử dụng yếu tố độc thoại nội tâm
0 bình luận về “kể lại bữa cơm gia đình mà em ấn tượng nhất có sử dụng yếu tố độc thoại nội tâm”
Hôm nay vẫn như bao hôm khác em lại ăn cơm cùng với gia đình. Nhưng hôm nay lại có biến nhơ nên bữa ăn trở nên không được ngon. Chiều hôm nay tôi đi chơi điện tử và bị bố gank nên là vừa bị ăn đập một trận. Trong bữa cơm mọi người nhìn nhau với bộ mặt hằm hừ và không ai nói gì. Tôi nghĩ : Thôi cứ im lặng cho chuyện nó qua đi chứ nói rồi lại ăn đập thêm. Sau đó gia đình tôi ăn hết bữa cơm trong khi tôi vừa bị thêm vài vết hằn đỏ nữa ……
Giới thiệu về bữa cơm gia đình và lí do khiến em ấn tượng.
2. Thân bài:
_ Thái độ và cảm xúc của từng thành viên trong gia đình như thế nào.
_Tâm trạng của em ra sao.
_Ấn tượng với điều gì và có suy nghĩ gì sau bữa cơm.
3. Kết bài:
_Cảm nghĩ của bản thân
Bài làm
Bữa cơm gia đình luon là giờ phút sum họp ấm áp của các thành viên. Ngày nào em cũng chờ mong đến bữa cơm tối thật nhanh để được kể cho bố mẹ cùng nghe về những câu chuyện ở trường học. Nhưng hôm nay em không muốn bữa tối đến chút nào. Em bị điểm kém và bị cô phê vào sổ đầu bài nên em vô cùng sợ hãi. Bữa cơm ấn tượng với em có lẽ chính là bởi sự lo sợ vô cùng này.
Như thường lệ khi em đi học về mẹ đã ở trong bếp và nấu xong các món ăn. Chào mẹ xong em đi thu dọn quần áo và quét sân nhà. Trong khi chờ đợi mẹ thì bé Mai đã sang nhà chú chơi với các em. Em không dám chạy vào bếp nũng nịu với mẹ mà cứ thấp thỏm lo âu vì sớm muộn gì bố mẹ cũng biết việc làm sai của em hôm nay trên trường. Bố về nhà và tắm rửa xong cũng là lúc gia đình em quây quần bên bữa cơm với món cá em yêu thích. Nhưng em không dám nói gì cả mà chỉ im lặng suốt buổi.
Nhưng thôi, dù sao bố mẹ cũng biết nên em thành thật nói với bố mẹ sau khi ăn bát cơm đầu xong. EM sợ lắm, sợ vô cùng vì kết quả điểm kém là do em chểnh mảng và không chú ý vào bài học. EM cứ nghĩ bố mẹ sẽ dựng em lên và phạt em đứng úp mặt vào tường, như vậy thì xấu hổ lắm. Em nghẹn ngào nói với bố mẹ. Bầu không khí trùng xuống. Không một ai trong gia đình nói gì. Bố chỉ bảo em: Không sao đâu con. Mẹ thì an ủi em. Nhưng em hiểu bố mẹ đều đang rất giận. Bố mẹ có lẽ hiểu được suy nghĩ của em nên bảo em đừng nghĩ linh tinh. Bố mẹ không hề giận mà chỉ mong em cố gắng.
Tự nhiên em lại òa khóc khi bố nói thế. Thì ra chỉ có em lườn biếng và luôn thiếu chín chắn nên đã khiến bố mẹ buồn. Dù sau đó vẫn ngồi ăn cơm nhưng đầu óc em như mơ màng bởi không biết mình nên làm gì cho đúng. Em chơt nhận ra sự bao dung của bố mẹ và cả sự ích kỉ của mình do lười biếng. Em tự dặn lòng phải cố gắng để bố mẹ không thất vọng ,không buồn khổ vì em.
Bữa cơm ấy làm em nhớ mãi vì sai phạm của bản thân và cả tình thương của bố mẹ. Trong cuộc đời của chúng ta, tình cảm lớn lao của mẹ cha sẽ mãi mãi đi theo và làm ta thêm trân quý. Cảm ơn bố mẹ với bữa cơm của tình yêu thương đã rộng lòng với con vì tất cả!
Hôm nay vẫn như bao hôm khác em lại ăn cơm cùng với gia đình. Nhưng hôm nay lại có biến nhơ nên bữa ăn trở nên không được ngon. Chiều hôm nay tôi đi chơi điện tử và bị bố gank nên là vừa bị ăn đập một trận. Trong bữa cơm mọi người nhìn nhau với bộ mặt hằm hừ và không ai nói gì. Tôi nghĩ : Thôi cứ im lặng cho chuyện nó qua đi chứ nói rồi lại ăn đập thêm. Sau đó gia đình tôi ăn hết bữa cơm trong khi tôi vừa bị thêm vài vết hằn đỏ nữa ……
1. mở bài:
Giới thiệu về bữa cơm gia đình và lí do khiến em ấn tượng.
2. Thân bài:
_ Thái độ và cảm xúc của từng thành viên trong gia đình như thế nào.
_Tâm trạng của em ra sao.
_Ấn tượng với điều gì và có suy nghĩ gì sau bữa cơm.
3. Kết bài:
_Cảm nghĩ của bản thân
Bài làm
Bữa cơm gia đình luon là giờ phút sum họp ấm áp của các thành viên. Ngày nào em cũng chờ mong đến bữa cơm tối thật nhanh để được kể cho bố mẹ cùng nghe về những câu chuyện ở trường học. Nhưng hôm nay em không muốn bữa tối đến chút nào. Em bị điểm kém và bị cô phê vào sổ đầu bài nên em vô cùng sợ hãi. Bữa cơm ấn tượng với em có lẽ chính là bởi sự lo sợ vô cùng này.
Như thường lệ khi em đi học về mẹ đã ở trong bếp và nấu xong các món ăn. Chào mẹ xong em đi thu dọn quần áo và quét sân nhà. Trong khi chờ đợi mẹ thì bé Mai đã sang nhà chú chơi với các em. Em không dám chạy vào bếp nũng nịu với mẹ mà cứ thấp thỏm lo âu vì sớm muộn gì bố mẹ cũng biết việc làm sai của em hôm nay trên trường. Bố về nhà và tắm rửa xong cũng là lúc gia đình em quây quần bên bữa cơm với món cá em yêu thích. Nhưng em không dám nói gì cả mà chỉ im lặng suốt buổi.
Nhưng thôi, dù sao bố mẹ cũng biết nên em thành thật nói với bố mẹ sau khi ăn bát cơm đầu xong. EM sợ lắm, sợ vô cùng vì kết quả điểm kém là do em chểnh mảng và không chú ý vào bài học. EM cứ nghĩ bố mẹ sẽ dựng em lên và phạt em đứng úp mặt vào tường, như vậy thì xấu hổ lắm. Em nghẹn ngào nói với bố mẹ. Bầu không khí trùng xuống. Không một ai trong gia đình nói gì. Bố chỉ bảo em: Không sao đâu con. Mẹ thì an ủi em. Nhưng em hiểu bố mẹ đều đang rất giận. Bố mẹ có lẽ hiểu được suy nghĩ của em nên bảo em đừng nghĩ linh tinh. Bố mẹ không hề giận mà chỉ mong em cố gắng.
Tự nhiên em lại òa khóc khi bố nói thế. Thì ra chỉ có em lườn biếng và luôn thiếu chín chắn nên đã khiến bố mẹ buồn. Dù sau đó vẫn ngồi ăn cơm nhưng đầu óc em như mơ màng bởi không biết mình nên làm gì cho đúng. Em chơt nhận ra sự bao dung của bố mẹ và cả sự ích kỉ của mình do lười biếng. Em tự dặn lòng phải cố gắng để bố mẹ không thất vọng ,không buồn khổ vì em.
Bữa cơm ấy làm em nhớ mãi vì sai phạm của bản thân và cả tình thương của bố mẹ. Trong cuộc đời của chúng ta, tình cảm lớn lao của mẹ cha sẽ mãi mãi đi theo và làm ta thêm trân quý. Cảm ơn bố mẹ với bữa cơm của tình yêu thương đã rộng lòng với con vì tất cả!