kể lại một giấc mơ kinh hoàng mà em từng trải qua.
không chép mạng ạ.mn giúp em với ạ.
0 bình luận về “kể lại một giấc mơ kinh hoàng mà em từng trải qua.
không chép mạng ạ.mn giúp em với ạ.”
Giấc mơ này của em alf có thật và nó hươi có phần kinh dị ạ>
Bài làm:
Ai trong đời cũng có giấc mơ, nào là giấc mơ vui, nào là giấc mơ ám ảnh. Với tôi, tôi đã từng trải qua một giấc mơ hơn nữa còn có thể gọi là ác mộng kinh hoàng mà tôi từng trải qua. Đó là một lần tôi đã mơ thấy trộm vào nhà tôi.Bây giờ tôi sẽ kể về nó.
Hôm đó tôi đi ngủ với tâm trạng rất tốt!Tôi thấy cuộc sống có thể sẽ mơ tuyệt đẹp. NHưng rồi,bỗng gần khuya, tôi nghe tiếng ba mẹ dục tôi dậy.”Dậy đi con, con hãy trốn vào tủ quần áo hoặc tìm nơi nào đó an toàn nấp đi con.”Lúc đó, tôi chẳng biết chuyên gì, tôi hỏi mẹ:”Có trộm con ạ. Con mau đi trốn đi!”Lúc đó,tôi trốn vào cái tủ bếp. Bỗng, tôi nghe tiếng súng:” Đùng…đùng …đùng” Tôi hoảng sợ bịt tai lại. Lúc đó, tôi nghe tiếng thét thất thanh đến khiếp sợ của bố mẹ tôi. Rồi một lúc sau, mọi thứ yên lặng hẳn. Tôi mở cửa tủ bếp ra, thấy ba mẹ tôi năm trên sàn nha. Tôi ngồi xuống đó, ôm mặt khóc nức nở.Tôi ngồi nghĩ về cuộc sống của mình. Ba mẹ tôi vẫn nằm đó vưới vũng máu chảy dài trên sàn nhà. nƯớc mắt tôi ứa tràn, chày đầy. Tôi nhắm tịt mắt, cố gắng nhịn đau thương trong không gian lạnh lẽo ớn lạnh trong ngôi nahf tôi! Không khí tính mịch vưới mùi máu tanh cứ thoảng vào mũi tôi khiến tôi vừa buồn vừa sợ. Những tên trộm kia hình như có vẻ đã đi rồi. Nhưng trong tâm hồn của tôi gần như tê liệt.
Tôi tỉnh lại trong bệnh viện, tôi hỏi dì tôi về bố mẹ. Tôi vẫn còn chút hi vọng rằng bố mẹ mình đã đc cứu sống. Dì tôi buồn bã lắc đầu, nước mắt tuôn trào như dòng suối thác chảy dài. Tôi cố gằng ngồi dậy, hỏi dì trong giọng nói nghẹn ngào. Dì tôi hít một hơi thật sâu và nói:”Con à, bố mẹ con…bố mẹ con ….”. Dì tôi lại tiếp tục hiết thật sâu và nói ra những lười tiếp theo:”Bố mẹ con đã….đã…đi rồi!” Lúc đó, tim tôi cứng ngắt, chẳng lẽ rằng, tôi đã mồ côi mãi mãi sau. Sau đó tôi bất tỉnh.
Hai ngày sau, tôi mới tỉnh. Dì tôi nói:”Con đã hôn mê qua khỏi cả tang lễ của ba mẹ con rồi đấy”. Tôi buồn rười rượi, ngồi đó như đứa trẻ tự kỉ và đôi lúc lại rùng lên vì ớn lạnh và nỗi đâu ấy cứ vùng dậy trong tôi. Tôi nghĩ quẩn, khóa cả ngày trong bệnh viện. Tôi không ăn, cũng không ngủ, nhìn tôi cứ như con”ma” trong bênh viện vậy. Tôi cứ nghĩ đến những lcus còn đc ở bên ba mẹ mà giờ thì….họ đã bỏ tôi đi vĩnh viễn!
Rồi sau vụ đó, tôi đến ở với dì của mình. Cuộc sống của tôi rất chật vật. Ngày nào, hình ảnh ba mẹ tôi cứ lẫn quẩn, ám ảnh tôi đến nỗi tôi pk bỏ học, Tôi không thể làm gì đc vưới nỗi ám ảnh này. Có đôi lúc, tôi nhớ lại mùi máu tanh và hình ảnh ghê rợn đó khiến tôi đã nghĩ quẩn và đã ngảy xuống “địa ngục” nơi mà ba mẹ tôi đã ra đi!
Bỗng lúc đó, tôi giật mình tỉnh giấc khi nghe mẹ gọi. Khi tỉnh dậy, tôi cảm thấy may mắn khi đó chỉ là mơ. NHưng đến bây giờ, tôi vẫn còn thấy ám ảnh!
@Sư Tử Hà Đông!
No mạng 100%. Nói chép cho xin link
Not link sai!
Em còn nhỏ nên viết đc nhiều đây thoi ạ. Nhưng em mong đc câu trả lời hay nhất để kiếm ít điểm cho nhóm!
Giấc mơ này của em alf có thật và nó hươi có phần kinh dị ạ>
Bài làm:
Ai trong đời cũng có giấc mơ, nào là giấc mơ vui, nào là giấc mơ ám ảnh. Với tôi, tôi đã từng trải qua một giấc mơ hơn nữa còn có thể gọi là ác mộng kinh hoàng mà tôi từng trải qua. Đó là một lần tôi đã mơ thấy trộm vào nhà tôi.Bây giờ tôi sẽ kể về nó.
Hôm đó tôi đi ngủ với tâm trạng rất tốt!Tôi thấy cuộc sống có thể sẽ mơ tuyệt đẹp. NHưng rồi,bỗng gần khuya, tôi nghe tiếng ba mẹ dục tôi dậy.”Dậy đi con, con hãy trốn vào tủ quần áo hoặc tìm nơi nào đó an toàn nấp đi con.”Lúc đó, tôi chẳng biết chuyên gì, tôi hỏi mẹ:”Có trộm con ạ. Con mau đi trốn đi!”Lúc đó,tôi trốn vào cái tủ bếp. Bỗng, tôi nghe tiếng súng:” Đùng…đùng …đùng” Tôi hoảng sợ bịt tai lại. Lúc đó, tôi nghe tiếng thét thất thanh đến khiếp sợ của bố mẹ tôi. Rồi một lúc sau, mọi thứ yên lặng hẳn. Tôi mở cửa tủ bếp ra, thấy ba mẹ tôi năm trên sàn nha. Tôi ngồi xuống đó, ôm mặt khóc nức nở.Tôi ngồi nghĩ về cuộc sống của mình. Ba mẹ tôi vẫn nằm đó vưới vũng máu chảy dài trên sàn nhà. nƯớc mắt tôi ứa tràn, chày đầy. Tôi nhắm tịt mắt, cố gắng nhịn đau thương trong không gian lạnh lẽo ớn lạnh trong ngôi nahf tôi! Không khí tính mịch vưới mùi máu tanh cứ thoảng vào mũi tôi khiến tôi vừa buồn vừa sợ. Những tên trộm kia hình như có vẻ đã đi rồi. Nhưng trong tâm hồn của tôi gần như tê liệt.
Tôi tỉnh lại trong bệnh viện, tôi hỏi dì tôi về bố mẹ. Tôi vẫn còn chút hi vọng rằng bố mẹ mình đã đc cứu sống. Dì tôi buồn bã lắc đầu, nước mắt tuôn trào như dòng suối thác chảy dài. Tôi cố gằng ngồi dậy, hỏi dì trong giọng nói nghẹn ngào. Dì tôi hít một hơi thật sâu và nói:”Con à, bố mẹ con…bố mẹ con ….”. Dì tôi lại tiếp tục hiết thật sâu và nói ra những lười tiếp theo:”Bố mẹ con đã….đã…đi rồi!” Lúc đó, tim tôi cứng ngắt, chẳng lẽ rằng, tôi đã mồ côi mãi mãi sau. Sau đó tôi bất tỉnh.
Hai ngày sau, tôi mới tỉnh. Dì tôi nói:”Con đã hôn mê qua khỏi cả tang lễ của ba mẹ con rồi đấy”. Tôi buồn rười rượi, ngồi đó như đứa trẻ tự kỉ và đôi lúc lại rùng lên vì ớn lạnh và nỗi đâu ấy cứ vùng dậy trong tôi. Tôi nghĩ quẩn, khóa cả ngày trong bệnh viện. Tôi không ăn, cũng không ngủ, nhìn tôi cứ như con”ma” trong bênh viện vậy. Tôi cứ nghĩ đến những lcus còn đc ở bên ba mẹ mà giờ thì….họ đã bỏ tôi đi vĩnh viễn!
Rồi sau vụ đó, tôi đến ở với dì của mình. Cuộc sống của tôi rất chật vật. Ngày nào, hình ảnh ba mẹ tôi cứ lẫn quẩn, ám ảnh tôi đến nỗi tôi pk bỏ học, Tôi không thể làm gì đc vưới nỗi ám ảnh này. Có đôi lúc, tôi nhớ lại mùi máu tanh và hình ảnh ghê rợn đó khiến tôi đã nghĩ quẩn và đã ngảy xuống “địa ngục” nơi mà ba mẹ tôi đã ra đi!
Bỗng lúc đó, tôi giật mình tỉnh giấc khi nghe mẹ gọi. Khi tỉnh dậy, tôi cảm thấy may mắn khi đó chỉ là mơ. NHưng đến bây giờ, tôi vẫn còn thấy ám ảnh!
@Sư Tử Hà Đông!
No mạng 100%. Nói chép cho xin link
Not link sai!
Em còn nhỏ nên viết đc nhiều đây thoi ạ. Nhưng em mong đc câu trả lời hay nhất để kiếm ít điểm cho nhóm!