Kể lại một giấc mơ,trong đó em được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày
0 bình luận về “Kể lại một giấc mơ,trong đó em được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày”
Một năm mới lại về rồi, bố à!” Tôi ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm và nghĩ về người bố kính yêu. Đã 3 năm kể từ ngày bố đi sang nước ngoài rồi. Nhớ lại hồi bố còn ở đây, bố đều đưa tôi đi chợ hoa và mua sắm vào những ngày năm mới gần kề thế này. Tôi cứ ngồi suy nghĩ mông lung rồi chìm vào giấc ngủ .
“Chi ơi!”, tôi nghe thấy có tiếng gọi từ đằng xa. Tôi quay lại thì thấy mình đang đứng giữa khu công viên mà ngày tôi còn bé bố thường dắt tôi đến đây chơi. Từ xa bước lại phía tôi là một bóng người mà tôi cảm thấy vừa thân quen, vừa lạ lẫm. “Phải chăng là bố?” – Tôi thầm nghĩ bụng. Tôi chạy lại gần để nhìn cho rõ. Ồ! Đúng là bố rồi. Lòng tôi vô cùng sung sướng và hạnh phúc. Không kìm nổi xúc động, tôi gọi thật to: “Bố, bố ơi!” rồi tôi chạy đến ôm chầm lấy bố. Bố cũng dang rộng đôi vòng tay bé nhỏ của mình để ôm tôi. Bố nghẹn ngào nói: “Chi! Con của Bố!”. Tôi òa khóc trong giây phút được gặp lại người bố kính yêu đã xa cách bao ngày. Đến bây giờ tôi mới có dịp nhìn kĩ bố hơn. Mái tóc của bố đã điểm vài sợi bạc. Những nếp nhăn của tháng ngày vất vả khó khăn bên xứ người hằn lên bên khóe mắt của bố. Chỉ có một điều ở bố mà tôi thấy không hề thay đổi, đó chính là nụ cười. Nụ cười của bố vẫn thật hiền dịu và đem lại cho tôi cảm giác yên bình, hạnh phúc. Đang mải ngắm nhìn người bố hiền dịu đã xa cách bao ngày thì giọng Bố vang lên khiến tôi hơi giật mình:
– Bố con mình ra ghế đá kia tâm sự đi. Lâu lắm rồi bố con mình không được nói chuyện với nhau.
Tôi gật đầu:
– Vâng ạ!
Tôi và bố ra hàng ghế đá thân thuộc ngày nào. Bố vuốt nhẹ lên mái tóc tôi và hỏi:
– Dạo này gia đình mình thế nào hả con?
Tôi liền trả lời:
– Mọi người vẫn khỏe bố à! Ông ngoại thì thỉnh thoảng bị thấp khớp. Còn các bác thì vẫn đi làm đều. Mọi người vẫn nhắc tới bố luôn đấy ạ. Ai cũng nhớ bố nhiều lắm.
Bố mỉm cười hiền dịu:
– Ừ! Vậy việc học của con bây giờ sao rồi? Con vẫn giữ ước mơ về sau trở thành phóng viên chứ?
Tôi nhanh nhảu trả lời:
– Việc học năm nay của con mệt và vất vả hơn những năm trước nhiều. Vì là năm cuối cấp nên ngoài học chính ở trên lớp, con còn phải học thêm nhiều để củng cố kiến thức. Và để biến ước mơ được làm phóng viên thành hiện thực, con vẫn đều đặn gửi bài cho báo đấy, bố à. Con sẽ không để bố và mọi người thất vọng đâu.
Lời nói của bố như truyền thêm niềm tin cho tôi:
– Ừ! Bố tin ở con. Phải cố gắng học cho giỏi con nhé. Dù có chuyện vui, buồn gì thì cũng phải tâm sự cho bố nghe.
Nghe giọng nói ấm áp của bố càng làm tôi thêm gần gũi mẹ hơn. Tôi biết rằng ở phương xa-nơi đất khách quê người kia, bố vẫn luôn nhớ về tôi, dõi theo từng bước đi và quan tâm đến từng chuyện buồn vui của tôi. Tất cả những gì tôi làm được hôm nay đều nhờ đến lời động viên của bố. Tình yêu thương mà bố truyền cho tôi đã giúp tôi có nghị lực vượt qua những chông gai thử thách của đường đời. Tình mẫu tử thật thiêng liêng biết chừng nào! Đã bao lâu nay tôi vắng bóng hình ảnh người bố thân yêu mà giờ đây lại được ở bên cạnh bố, thật hạnh phúc làm sao! Tôi thầm nghĩ: “Bố à! Bây giờ bố con mình lại ở bên nhau rồi. Đừng rời xa con nữa, bố nhé…”
Thế rồi tôi lại chìm vào những suy nghĩ, vào niềm sung sướng, hân hoan đang tràn ngập trong lòng. Rồi mọi vật bỗng trở nên nhạt dần,nhạt dần…
“Chi ơi! Dậy đi em sao lại ngủ gật thế kia? Sắp sang năm mới rồi kìa. Em có dậy xem pháo hoa cùng gia đình không?” Tôi dụi mắt, thấy chiếc đồng hồ đã sắp chỉ sang số 12. Tôi ngơ ngác nhìn quanh thì mới biết đó là một giấc mơ. Ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm, pháo hoa sáng rực trời, một năm mới nữa lại đến rồi. Tôi thầm nhủ với trời đêm, với nàng tiên mùa xuân để mong nàng tiên mùa xuân gửi lời đến bố: “Bố ơi! Con nhớ bố nhiều lắm. Bố hãy sớm trở về với con,Bố nhé!”
Một năm mới lại về rồi, bố à!” Tôi ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm và nghĩ về người bố kính yêu. Đã 3 năm kể từ ngày bố đi sang nước ngoài rồi. Nhớ lại hồi bố còn ở đây, bố đều đưa tôi đi chợ hoa và mua sắm vào những ngày năm mới gần kề thế này. Tôi cứ ngồi suy nghĩ mông lung rồi chìm vào giấc ngủ .
“Chi ơi!”, tôi nghe thấy có tiếng gọi từ đằng xa. Tôi quay lại thì thấy mình đang đứng giữa khu công viên mà ngày tôi còn bé bố thường dắt tôi đến đây chơi. Từ xa bước lại phía tôi là một bóng người mà tôi cảm thấy vừa thân quen, vừa lạ lẫm. “Phải chăng là bố?” – Tôi thầm nghĩ bụng. Tôi chạy lại gần để nhìn cho rõ. Ồ! Đúng là bố rồi. Lòng tôi vô cùng sung sướng và hạnh phúc. Không kìm nổi xúc động, tôi gọi thật to: “Bố, bố ơi!” rồi tôi chạy đến ôm chầm lấy bố. Bố cũng dang rộng đôi vòng tay bé nhỏ của mình để ôm tôi. Bố nghẹn ngào nói: “Chi! Con của Bố!”. Tôi òa khóc trong giây phút được gặp lại người bố kính yêu đã xa cách bao ngày. Đến bây giờ tôi mới có dịp nhìn kĩ bố hơn. Mái tóc của bố đã điểm vài sợi bạc. Những nếp nhăn của tháng ngày vất vả khó khăn bên xứ người hằn lên bên khóe mắt của bố. Chỉ có một điều ở bố mà tôi thấy không hề thay đổi, đó chính là nụ cười. Nụ cười của bố vẫn thật hiền dịu và đem lại cho tôi cảm giác yên bình, hạnh phúc. Đang mải ngắm nhìn người bố hiền dịu đã xa cách bao ngày thì giọng Bố vang lên khiến tôi hơi giật mình:
– Bố con mình ra ghế đá kia tâm sự đi. Lâu lắm rồi bố con mình không được nói chuyện với nhau.
Tôi gật đầu:
– Vâng ạ!
Tôi và bố ra hàng ghế đá thân thuộc ngày nào. Bố vuốt nhẹ lên mái tóc tôi và hỏi:
– Dạo này gia đình mình thế nào hả con?
Tôi liền trả lời:
– Mọi người vẫn khỏe bố à! Ông ngoại thì thỉnh thoảng bị thấp khớp. Còn các bác thì vẫn đi làm đều. Mọi người vẫn nhắc tới bố luôn đấy ạ. Ai cũng nhớ bố nhiều lắm.
Bố mỉm cười hiền dịu:
– Ừ! Vậy việc học của con bây giờ sao rồi? Con vẫn giữ ước mơ về sau trở thành phóng viên chứ?
Tôi nhanh nhảu trả lời:
– Việc học năm nay của con mệt và vất vả hơn những năm trước nhiều. Vì là năm cuối cấp nên ngoài học chính ở trên lớp, con còn phải học thêm nhiều để củng cố kiến thức. Và để biến ước mơ được làm phóng viên thành hiện thực, con vẫn đều đặn gửi bài cho báo đấy, bố à. Con sẽ không để bố và mọi người thất vọng đâu.
Lời nói của bố như truyền thêm niềm tin cho tôi:
– Ừ! Bố tin ở con. Phải cố gắng học cho giỏi con nhé. Dù có chuyện vui, buồn gì thì cũng phải tâm sự cho bố nghe.
Nghe giọng nói ấm áp của bố càng làm tôi thêm gần gũi mẹ hơn. Tôi biết rằng ở phương xa-nơi đất khách quê người kia, bố vẫn luôn nhớ về tôi, dõi theo từng bước đi và quan tâm đến từng chuyện buồn vui của tôi. Tất cả những gì tôi làm được hôm nay đều nhờ đến lời động viên của bố. Tình yêu thương mà bố truyền cho tôi đã giúp tôi có nghị lực vượt qua những chông gai thử thách của đường đời. Tình mẫu tử thật thiêng liêng biết chừng nào! Đã bao lâu nay tôi vắng bóng hình ảnh người bố thân yêu mà giờ đây lại được ở bên cạnh bố, thật hạnh phúc làm sao! Tôi thầm nghĩ: “Bố à! Bây giờ bố con mình lại ở bên nhau rồi. Đừng rời xa con nữa, bố nhé…”
Thế rồi tôi lại chìm vào những suy nghĩ, vào niềm sung sướng, hân hoan đang tràn ngập trong lòng. Rồi mọi vật bỗng trở nên nhạt dần,nhạt dần…
“Chi ơi! Dậy đi em sao lại ngủ gật thế kia? Sắp sang năm mới rồi kìa. Em có dậy xem pháo hoa cùng gia đình không?” Tôi dụi mắt, thấy chiếc đồng hồ đã sắp chỉ sang số 12. Tôi ngơ ngác nhìn quanh thì mới biết đó là một giấc mơ. Ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm, pháo hoa sáng rực trời, một năm mới nữa lại đến rồi. Tôi thầm nhủ với trời đêm, với nàng tiên mùa xuân để mong nàng tiên mùa xuân gửi lời đến bố: “Bố ơi! Con nhớ bố nhiều lắm. Bố hãy sớm trở về với con,Bố nhé!”