kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp một trong các nhân vật trong truyện kiều của Nguyễn Du

kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp một trong các nhân vật trong truyện kiều của Nguyễn Du

0 bình luận về “kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp một trong các nhân vật trong truyện kiều của Nguyễn Du”

  1. $@Shiro$

    Tôi luôn thấy Thúy Vân sống trong bi kịch nhưng nhiều người lại cho rằng nàng có số phận êm ấm, hạnh phúc. Gặp được nàng, tôi nóng lòng muốn bộc lộ nỗi bất bình của mình và muốn sẻ chia với nỗi niềm riêng của Thúy Vân. Khẽ nắm tay Thúy Vân, tôi hỏi: “Chị buồn lắm đúng không?”. Trái với dự đoán của tôi, Thúy Vân nhìn tôi ngạc nhiên rồi nói “Cô nương, không biết tôi phải buồn vì chuyện gì?”. Tôi suy nghĩ một lát rồi quyết định kể toàn bộ những gì mình biết về cuộc đời Thúy Vân cho nàng nghe và nói: 

    –Chị phải lấy người mình không yêu, phải chắp mối tơ thừa ngắn ngủi của chị gái là Thúy Kiều, trong truyện lúc nào chị cũng bị coi là nhân vật phụ, lẽ nào chị không thấy buồn bực và đau khổ ư?

    Nghe tôi nói, thái độ của nàng vẫn ung dung và điểm đạm như thường, gương mặt hiền hậu không có chút mất bình tĩnh hay tỏ ra phiền muộn. Nàng thắp hương và khấn vái trước ngôi mộ rồi ôn tồn giải thích cho tôi nghe:

    –Như cô nương nói, cô nương đến từ thế kỉ XXI, bởi vậy mà có nhiều điểu cô nương không hiểu được cũng là điều dễ hiểu. Tôi rất thương và khâm phục chị gái mình, vì gia biến mà chúng tôi mỗi người một ngả, chị gái tôi phải hy sinh cuộc đời và tình yêu của mình để lo cho gia đình. Tôi đã không làm được điều đó. Mạng của cả gia đình tôi, có khi cũng đểu là cuộc đời của chị tôi đánh đổi lấy. Còn về việc lấy chàng Kim, nếu như tôi không kết duyên với chàng thì phụ mẫu cũng sẽ tìm cho tôi một mối lương duyên khác như bao cô gái cùng thời của chúng tôi. Huống hồ, Kim Trọng lại là người đường hoàng, tướng mạo tuấn tú, có tài thơ văn và sống cũng có tình có nghĩa. Tôi kết duyên với chàng vừa giúp chị tôi trả nghĩa chàng Kim lại vừa giúp tôi trả nghĩa được chị mình. Há chẳng phải đã vẹn đôi đường hay sao? Chàng không yêu tôi nhất, điều đó có quan trọng bằng việc chị tôi đã đánh đổi cuộc đời mình để cứu nguy cho cả nhà chúng tôi hay không?

    Lần này, chính tôi mới phải ngạc nhiên, hóa ra Thúy Vân không những không uất hận hay bi lụy vì chuyện lương duyên chỉ là chắp vá. Những suy nghĩ của nàng quả thực sâu sắc vô cùng, khác hẳn với những gì tôi vẫn nghĩ về nàng xưa nay. Nhưng tôi vẫn không hiểu sao sau mười lăm năm lưu lạc, nàng vẫn để chàng Kim đến với chị gái mình mà không chút ghen tuông. Hiểu được thắc mắc của tôi, Thúy Vân mỉm cười và lắc đầu như thể tôi trẻ con và ngộ nghĩnh lắm. Tôi cố diễn giải cho nàng hiểu rằng: hôn nhân thời đại chúng tôi là phải tự do, là bình đẳng, là trên cơ sở tự nguyện, như cách mà bố mẹ tôi đã đến với nhau vậy. Huống chi, nàng và Kim Trọng đã là vợ chồng, vậy mà vẫn để chàng Kim đến với Thúy Kiều dễ dàng như thế. 

    Tôi đoán Thúy Vân không hiểu những gì tôi nói vì không thấy nàng nói gì. Tôi đánh bạo khuyên nàng:

    –Chị đừng trở về nữa, ở đây sống với em. Em sẽ cho chị thấy đây là một xã hội đáng sống như thế nào. Em cũng là con gái nhưng được đi học, còn được làm cán bộ lớp. Mẹ em cũng đi làm, kiếm được nhiều tiền không kém gì bố em. Mà bố mẹ em rất bình đẳng, không ai ép buộc ai làm điều gì mà người kia không muốn. Bây giờ em còn nhỏ nhưng khi em lớn, bố mẹ cũng không ép em phải lấy ai. Hôn nhân phải dựa trên tình yêu mới có thể bền vững.

    Tôi nói tràng giang đại hải, càng thấy biểu hiện ngạc nhiên của nàng, tôi càng hào hứng miêu tả về thế giới mình đang sống. Đặc biệt, khi tôi nhắc đến những chiếc smartphone, ipad, mạng xã hội Facebook, tôi thấy nàng cười giống hệt như biểu hiện của tôi khi xem một chương trình giải trí trên truyền hình. Nàng từ tốn từ chối lời mời gia nhập thế giới đương đại của tôi. Thúy Vân xoa đầu tôi như mẹ tôi vẫn hay làm và dặn dò tôi một cách dịu dàng:

    –Tôi biết các bạn học sinh thường nghĩ về tôi thật đơn giản và cũng dễ dàng so sánh rất thiếu công bằng giữa thời đại của tôi với thời đại của các bạn. Nhưng tôi tự hỏi, nếu các bạn ở vào vị trí của tôi, nếu các bạn đứng trước người chị ruột thịt của mình vì mình, vì bố mẹ mình mà bước vào chỗ nguy hiểm, không biết các bạn có lựa chọn khác tôi không? So với sóng gió chị Kiều phải gánh chịu, tôi thấy mình may mắn hơn vạn lần. Tình yêu quan trọng thật đấy, nhưng tình nghĩa giữa chúng ta mới khiến mọi thứ bền lâu và tốt đẹp hơn.

    Thúy Vân còn chúc mừng tôi vì được sinh ra và lớn lên trong một thời đại tiến bộ hơn thời đại mà nàng và Thúy Kiều đã trải qua. Nàng cũng chúc tôi có được cuộc sống hạnh phúc và được làm những điều mình thích, những điều mình giỏi giang. Tôi chưa kịp nói lời tạm biệt với nàng thì tiếng gọi đột ngột của Kỳ Anh, cậu em trai tinh nghịch, khiến tôi bừng tỉnh giấc mơ kỳ lạ của mình.

    Bình luận
  2. Một buổi tối hôm đó, sau khi đọc truyện Kiều xong tôi liền đặt sách ngay trên bàn và thầm nghĩ:” ước gì có thế gặp Thuý Kiều trong truyện kiều nhỉ?!” Thế là màn đêm buông xuống tôi chìm vào giấc ngủ li bì. Tôi thấy có một cô gái đang ngồi khóc trong lầu xanh, tôi lại hỏi :” sao chỵ khóc vậy!?” Cô ấy mới kể lại đầu đuôi sự việc và trong hoàn cảnh khổ sở bi thảm tới chừng nào. Khi nghe cô kể tôi cảm thấy cứ giống như truyện kiều mà tôi vừa đọc chợt tôi liền hỏi cô ta :” chỵ tên j vậy?” Cô đáp lại:” chỵ tên Thuý Kiều” . Tôi ngạc nhiên trước câu trả lời của cô ấy, tôi không nghĩ là sẽ có ngày tôi có thể được gặp Thuý Kiều. Và giống y như Nguyễn Du nói thì có lẽ Thuý Kiều tôi thấy đẹp hơn thế này nhiều. Nhưng khỉ thấy hoàn cảnh bần hèn của chỵ thế này tôi cũng rất thương xót và tội cho chỵ.  …………………………………………………………………..Tự nghĩ nha, lười ghi quá………………………:)))

    Bình luận

Viết một bình luận