Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ về người thân #mọi người giúp mình nhé

Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ về người thân
#mọi người giúp mình nhé

0 bình luận về “Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ về người thân #mọi người giúp mình nhé”

  1. Đó là ngày sinh nhật của tôi. Hôm đó, mọi người đều vui, riêng chỉ có em tôi – Thu thì chỉ cố làm vẻ mặt tươi cười.Thực ra, từ khi em tôi ra đời, tôi đã đối xử với em rất lạnh lùng vì bố mẹ quan tâm em nhiều hơn tôi vì em còn nhỏ.Một đứa bé dễ thương, gương mặt hồng hào với mái tóc hơi nâu ngang vai… nhưng trong mắt tôi, nó là người cướpđi niềm hạnh phúc lớn nhất của tôi… rất nhiều… rất nhiều. Lúc đó, tôi cảm thấy tôi không phải là con của họ vì họ lúc nào cũng quan tâm em và dường như quên mất sự hiện diện của tôi. Có lần, em tôi bị sốt bang và chỉ vài ngày sau đã lây bệnh sang tôi. Tối thấy bố mẹ chăm sóc em cả ngày nhưng còntôi thì tự mình lo lấy. Lúc đó, tôi không hiểu là em bệnh rất nặng nên bố mẹ mới làm vậy. Mặc dù vậy, em vẫn tươicười với tôi… nó muốn tôi không lo lắng cho bệnh tình của nó. Em thường qua phòng thăm tôi nhưng tôi làm lơ,xem như chẳng có chuyện gì xảy ra. Bỗng một tiếng gọi “Ly, thổi nến đi con…” thì những hình ảnh đó tự dưng biếnmất.

    Hôm đó, mọi người tay cầm món quà, tiếng nói chuyện vui vẻbao trùm cả nhà. Cả ngày hôm đó, tôi chỉ lo ăn tiệcmà quên nghĩ đến em. Mọi người đều đến nói lời chúc mừng sinh nhật tôi với lời nói rất chân thành. Riêng em tôi thì không. Em luôn ở trong phòng và chỉ ra ngoài khi bố mẹ gọi. Tôi không hiểu em lại làm thế trong khi bên ngoàirất vui và nhộn nhịp, kèm theo em làm người rất thích nơi náo nhiệt. Khi bữa tiệc kết thúc – mọi người đều đã ra về,tôi và bố mẹ dọn dẹp nhà và thấy em bước ra giúp chúng tôi.Tôi nghĩ em làm thế vì muốn lấy lòng bố mẹ nênkhông quan tâm tới. Khi mà bố mẹ đã ngũ, em qua phòng tôi và nói “Em tặng chị hai quà sinh nhật…” tôi im lặng,em nói thêm “… tự tay em vẽ đó” rồi nở nụ cười thật tươi chào tôi. Tôi nhận nhưng không xem. Sáng hôm sau, mẹ gặp tôi và bảo“Con có nhiều quà lắm phải không, con thấy quà của em như thế nào?”. Tôi imlặng. “Con có biết không, em đã vẽ bức tranh cách đây 1 tháng rồi đấy. Em đã nắn nót từng chi tiết chỉ mong convui nhưng con làm mẹ thất vọng quá”. Mẹ nói vậy chắc đã biết tôi không xem món quà của em… chắc là buồn lắm.Nghe mẹ nói thế, tôi thử lấy ra xem… và thật bất ngờ, em đã vẽ cảnh một gia đình vui vẻ nói cười. Có hai ngườiđang ôm ấp và nghịch nhau… tôi đoán là em và tôi; xa xa có hai người lớn hơn nhìn cảnh tượng trên mỉm cười. Tuyem vẽ không giống nhưng tôi nghĩ tôi hiểu ý em. Chắc emmuốn tôi và em vui vẻ, nô đùa với nhau còn bố mẹ thấythế mà vui lây… mong muốn một gia đình hạnh phúc.Trong giây phút đó, tim tôi như thắt lại và nước mắt cứ trào ra. Tôi tự nhủ lòng là sẽ không đối xử lạnh nhạt với em,sẽ nhường nhịn em. Ngày hôm đó, tiếng cười tràn ngập nhà tôi… tôi cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm và không cònrây rức như trước nữa. Tôi thật là một người chị không tốt. Tôi cảm tháy mình có lỗi với em và bố mẹ rất nhiều. Tuybố mẹ không nói nhưng tôi biết trong lòng họ rất vui vì tôi đã trở lại vị trí của một người chị đúng nghĩa – một ngườicon thấu hiểu bố mẹ.

    Cái này là mik mua của cô học thêm nên lấy file ra nha! Chúc bạn học tốt/xin tlhn ạ ^_^

    Bình luận
  2. Gia đình – hai tiếng thật giản dị nhưng cũng rất thiêng liêng. Đối với tôi, gia đình vô cùng quan trọng, đặc biệt bởi có những người thân yêu. Và người mà tôi yêu quý nhất chính là mẹ.

    Như bao người mẹ khác, mẹ của tôi là một người phụ nữ thật giản dị. Nhưng mẹ đã dành cho chúng tôi những sự hy sinh thật phi thường. Tuổi thơ tôi không được sống trong hạnh phúc như nhiều đứa trẻ khác. Bố mẹ tôi đã chia tay nhau khi tôi mới vào lớp một. Tôi sống với mẹ kể từ khi ấy. Mẹ vừa phải làm mẹ, vừa phải làm bố. Dù được mẹ yêu thương, nhưng đôi lúc tôi vẫn cảm thấy buồn. Tận sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao tôi không thể sống cùng với cả bố và mẹ.

    Gia đình tôi vốn không khá giả. Từ khi chia tay với bố, mọi gánh nặng kinh tế của gia đình đổ dồn lên đôi vai gầy của mẹ. Từng cái áo, từng quyển vở, từng miếng ăn, giấc ngủ của tôi đều do một tay mẹ tôi chăm chút. Nhưng khi còn nhỏ, tôi vẫn còn ham chơi, không thấu hiểu được những vất vả của mẹ. Nhiều lúc bị mẹ mắng, tôi còn cãi lại mẹ. Những lúc đó chắc hẳn mẹ đã cảm thấy rất buồn.

    Còn nhớ năm lớp tám, tôi đến nhà Hồng – cô bạn thân cùng lớp chơi. Do quá mải chơi nên khi về đến nhà thì trời đã tối. Tôi nghĩ thầm trong lòng rằng kiểu gì khi về đến nhà mẹ cũng mắng. Nhưng khi tôi về đến nơi, bước vào nhà lại thấy thật yên tĩnh, chỉ nhìn thấy trên bàn là cơm canh nóng hổi, mà không thấy mẹ đâu. Tôi ăn cơm xong mà lòng đầy lo âu. Tôi lén vào phòng của mẹ, thì nhìn thấy mẹ đang nằm trên giường. Tôi khẽ gọi: “Mẹ ơi!” nhưng không thấy tiếng trả lời. Cảm thấy lo lắng, tôi chạy đến bên giường, khi chạm vào người mẹ thì thấy nóng bừng. Có lẽ mẹ đã bị sốt. Bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ hãi, xen lẫn cả sự ân hận. Tôi tự trách mình mải chơi, trong khi mẹ thì phải làm việc vất vả, lại bị ốm mà vẫn cố gắng nấu cơm cho tôi. Tự trấn an bản thân, tôi nhanh chóng chạy đi lấy khăn mặt lạnh đắp lên trán mẹ. Rồi còn nấu một ít cháo ăn liền và mua thuốc cho mẹ. Một lúc sau, có vẻ đã khá hơn, mẹ tỉnh dậy. Tôi thuyết phục mẹ ăn cháo và uống thuốc. Mẹ vừa ăn vừa mỉm cười nhìn tôi. Xong xuôi, tôi nhìn mẹ, rồi ôm lấy mẹ và bật khóc nức nở: “Con xin lỗi mẹ ạ!”. Mẹ chỉ ôm tôi vào lòng rồi nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu! Nín đi con!”.

    Cũng may, sáng hôm sau, mẹ đã khỏe hẳn và có thể đi làm bình thường. Nhưng nhờ có kỉ niệm hôm đó mà tôi mới biết giúp đỡ mẹ nhiều hơn. Và tôi cũng biết yêu thương mẹ nhiều hơn.

    Bình luận

Viết một bình luận