kể lại nội dung bài tĩnh dạ tứ bằng đoạn văn xuôi biểu cảm ( ko chép mạng, tui đã đọc hết các trang rồi đứa nào chép bik hết )
kể lại nội dung bài tĩnh dạ tứ bằng đoạn văn xuôi biểu cảm ( ko chép mạng, tui đã đọc hết các trang rồi đứa nào chép bik hết )
Tĩnh dạ tú là nỗi niềm buồn thương, nhìn trăng trong đêm khuya thanh tĩnh mà nhớ đến quê hương của tác giả. Đang ơ trên giường, thi nhân bỗng giật mình vì ánh sáng của vầng trăng qua khung cửa sổ chiếu xuống mặt đất. Trăng đêm nay tròn và đẹp quá! Nhưng thi nhân trong phút mơ màng cứ ngỡ tưởng là sương đêm bao phủ. Một cái ngẩng đầu của thi nhân làm ta hiểu ra bao điều. Sương phủ đâu tồn tại, chỉ có trăng trên trời đêm kia chiếu rọi, chiếu rọi cả mặt đất và lòng thi nhân. Nhà thơ cúi đầu, cúi đầu như hành động đầy ăn năn khi nhớ về quê hương, là phút giây vội vàng kìm nén dòng cảm xúc nhớ quê da diết trong con người xa quê đã lâu. Khung cảnh đêm tĩnh lặng với vầng trăng đã trở thành chất xúc tác cho tình cảm tha thiết nồng nàn trong thi nhân và làm ta bùi ngùi khi đọc thơ Lý Bạch.
Đoạn văn trên nói về nỗi nhớ quê hương của tác giả. Thuở nhỏ, Lý Bạch thường lên đỉnh núi Nga Mi ở quê nhà ngắm trăng. Từ năm 25 tuổi, ông đã xa quê và xa mãi. Bởi vậy, cứ mỗi lần thấy trăng là nhà thơ lại nhớ tới quê nhà. Khi tác giả ngước nhìn ánh trăng, nỗi nhớ quê trào dâng trong lòng ông, ông nghẹn ngào cúi đầu tưởng nhớ cố hương thân yêu mà mình xa cách đã lâu.