kể lại tâm sự của một quyển sách giáo khoa bị bỏ quên trong lớp mà em được nhìn thấy

By Emery

kể lại tâm sự của một quyển sách giáo khoa bị bỏ quên trong lớp mà em được nhìn thấy

0 bình luận về “kể lại tâm sự của một quyển sách giáo khoa bị bỏ quên trong lớp mà em được nhìn thấy”

  1.                                              BÀI LÀM                                                                     Tôi vốn là một người bạn rất thân thiết của các bạn học sinh, tôi giúp các bạn học sinh học tập tốt hơn, để nắm được nội dung bài học trên lớp thì các bạn ấy không thể không thiếu tôi đâu nhé. Nhưng theo thời gian, tôi đã bị cũ, bị nhàu, thậm chí bị rách. Cũng có lẽ vì vậy mà các bạn học sinh không cần đến tôi nữa, tôi bị bỏ quên nơi tận cùng của giá sách. Nói đến đây chắc các bạn cũng đã đoán ra tôi là ai rồi? Đúng vậy, tôi là một quyển sách.

    Trước đây, tôi là một cuốn sách Tiếng Việt mới và rất đẹp đẽ. Tôi được bày bán trong một hiệu sách rộng lớn. Như bao ngày khác, tôi đang lim dim nằm trên giá sách thì có một bạn nhỏ giương đôi mắt tròn xoe lên nhìn tôi, dáng vẻ thích thú lắm,  sau đó thì thấy một người đàn bà rất xinh đẹp đến bên cô bé, nhấc tôi ra khỏi kệ và mang ra quầy thu ngân thanh toán. Tôi vui và tự hào lắm, vì trong bao nhiêu bạn bè cùng nằm trên giá sách ấy thì chỉ có một mình tôi được lựa chọn. Tôi vô cùng háo hức và phấn khởi, cuối cùng tôi  cũng trở nên có ích với bạn nhỏ, mang những kiến thức trong tôi giúp các bạn học sinh học hành được tốt hơn.

    Khi mới về nhà, tôi rất được nâng niu, cưng chiều, bạn nhỏ lúc nào cũng giữ tôi được phẳng phiu và để cẩn thận trên giá sách, khi học bài thì bạn cũng cẩn thận mở từng trang như sợ tôi đau. Tôi vui lắm vì cuối cùng tôi cũng thể hiện được giá trị của bản thân, và còn được quý trong, nâng niu như vậy nữa. Cứ như vậy,  tôi trở thành một người bạn đồng hành của bạn học sinh nhỏ ấy, hàng ngày tôi cùng đến trường, cùng nghe cô giáo giảng bài và lặng lẽ nằm nhìn các bạn học sinh vui chơi, nô đùa mỗi khi có giờ giải lao. Tuy nhiên, theo thời gian thì tôi dần cũ đi, các mép sách cũng không còn được phẳng phiu như ban đầu mà quăn lại. Từng trang giấy trắng tinh ngày nào giờ cũng lấm tấm những vết bẩn, những vết mực xanh, tím mà bạn nhỏ vô tình làm rơi trên tôi.

    Tôi còn nhớ buổi sáng hôm ấy, như bao buổi học khác, tôi ngoan ngoãn nằm trên bàn nghe cô giảng bài thì có tiếng thì thào của một bạn nhỏ ngồi bên cạnh, có lẽ là hỏi chủ nhân của tôi về việc mượn tôi qua bàn bên đó. Nhưng có vẻ cô chủ nhân bé nhỏ của tôi không đồng ý, hai  bên bắt đầu xảy ra tranh giành tôi. Bỗng nhiên “xoẹt” một tiếng lớn. Những trang giấy trong tôi bị rách ra làm hai mảnh, thu hút sự chú ý của cả lớp. Cô bé của tôi đã ôm lấy tôi và khóc rất lớn. Tôi đau nhưng cũng cảm động lắm, vì cô bé yêu thương tôi thế có mà, nhưng tôi cũng buồn, vì kể từ nay tôi không còn giúp ích được cho cô bé nữa, cũng không thể hàng ngày cùng đến trường.

    Vì sự cố ngày hôm ấy mà tôi bị hư hỏng nghiêm trọng, dù cô bé đã nhờ mẹ dán lại cho tôi những trang giấy nhưng không thể lành lặn như ban đầu nữa. Mẹ cô  bé đã mua một quyển sách mới thay thế cho tôi, vì tôi không thể dùng được nữa. Mặc dù vậy nhưng cô bé cũng không chịu vứt tôi đi mà bày tôi trên một góc khuất của giá sách, cuộc sống của tôi từ đó buồn tẻ và lặng lẽ hơn.

    Xin chào các bạn! tôi là một trong những người bạn của cậu chủ Ben. Tôi chính là cuốn sách “truyện cổ tích”- cuốn sách mà trước kia cậu chủ yêu thích nhất. Thế nhưng giờ đây, cậu chủ không còn cần tới tôi để đi ngủ nữa. Đã lâu rồi nhưng tôi vẫn nằm gọn trong giá sách mà không thể ra ngoài, chỉ có thể chờ cho tới khi nào cậu chủ Ben nhớ ra tôi mà thôi.

    Năm nay tôi đã được 3 tuổi rồi đó. Nhớ những ngày đầu tiên khi biết về những gì xảy ra xung quanh mình, tôi cảm thấy mọi thứ thật là tò mò và thích thú. Lúc đó tôi chỉ là một cuốn sách cổ tích nhỏ nằm trên giá nhìn mọi người qua lại. Có lẽ vì tôi ở trong góc cho nên khi các bạn của tôi được đem đi bán hết thì tôi vẫn nằm ở trên giá sách. Cho tới một ngày khi cậu Ben tới bên tôi và đem tôi ra từ góc trong cùng, tôi cảm thấy thật là hạnh phúc. Ngày ngày, nhiệm vụ của tôi đó là kể cho cậu nghe những câu chuyện cổ tích mà tôi biết giúp cho cậu chủ được ngủ ngon và mơ về những giấc mơ đẹp.

    chính bởi vì thế nên những ngày đầu tiên cậu yêu tôi lắm. Thế nhưng gần một năm trở lại đây, cậu không còn đọc truyện trước khi đi ngủ nữa nên tôi cũng không còn được cùng câu nằm trên gối và kể cho cậu nghe những câu chuyện của mình nữa. Giờ đây tôi chỉ có thể nằm ở đây và chờ cậu tới. Quanh tôi cũng là rất nhiều những bạn sách vở đã được cậu chủ dùng qua rồi. Có lẽ chúng tôi sắp được chuyển xuống nhà kho vì chúng tôi đều đã quá giá và không thể ở bên cạnh cậu chủ được nữa. Chúng tôi thường kể cho nhau nghe những câu chuyện về cậu, về tuổi thơ của cậu và những thói quen khi còn nhỏ của cậu. tất cả chúng tôi, ai cũng mong cậu sẽ có thể học thật giỏi và có nhiều những cố gắng hơn nữa. Nhưng dù thế nào chúng tôi ai ai cũng muốn cậu có một lần nhớ tới tất cả chúng tôi- những người đã từng có những khoảng thời gian ở bên cạnh cậu khi cậu còn nhỏ.

    Dù thời gian đã qua mau, nhưng những kỉ niệm của tôi cùng cậu chủ vẫn không thể quên được. Nó luôn in đậm trong lòng tôi. Ngày qua ngày, lớp bụi trên người tôi ngày một dày nhưng có lẽ lúc này, cậu chủ cần chính là nhưng bài học của những cuốn sách giáo khoa, những tôi vẫn luôn tin rằng những câu chuyện của tôi sẽ mãi ở trong lòng của cậu chủ bởi đó chính là những câu chuyện đã nuôi dưỡng tâm hồn của cậu chủ.

    Em hãy kể về tâm sự của một cuốn sách bị bỏ quên – Bài làm 2

    Không biết đến bao giờ tôi mới có thể ra khỏi cái kệ để sách xinh đẹp này? Ngày nào tôi cũng tự hỏi như vậy nhưng không có câu trả lời. Tôi tên là Những bài văn mẫu lớp 6.

    Ngày nào tôi cũng đứng ở vị trí cao nhất trên giá sách, nhưng cô chủ nhỏ của tôi không bao giờ nhìn thấy tôi cả. Ngày nào cô cũng chỉ chăm chú với chiếc Iphone, quà tặng của bố cô. Tôi còn may mắn hơn mấy anh sách giáo khoa nhiều lắm. Anh Toán thì nằm dưới gầm giường. Anh Ngoại ngữ thì bị xé rách cả bìa.

    Tất cả chúng tôi đều chung số phận với nhau vì cô chủ nhỏ của chúng tôi không thích học một chút nào cả. Cứ đi học về là cô quẳng cặp sách lên bàn, chẳng bao giờ cô soạn sách hay làm bài tập trước khi đi học cả. Chính vì vậy nên bài kiểm tra nào của cô cũng chỉ toàn điểm hai. Học kỳ này, đã hai lần cô giáo chủ nhiệm gọi mẹ cô lên rồi nhưng cô vẫn không thay đổi.

    Tôi là món quà được người dì thân yêu của cô tặng cho cô khi cô lên lớp 7. Lúc mới cầm tôi trên tay, cô cũng thích lắm, đã nâng niu đặt tôi trên tay, rồi trân trọng để tôi lên kệ sách. Nhưng từ ngày hôm đó, cô không bao giờ động đến tôi nữa cả. Gáy của tôi còn mới lắm, trong thân tôi còn có hai trang giấy dính liền vào nhau nhưng cô chủ không giúp chúng rời ra.

    Hôm nay, đã có một sự thay đổi lớn, ông chủ đi công tác  về đã nhấc tôi, đặt xuống trước mặt cô. Tôi sung sướng quá nên không nghe thấy ông chủ nói những gì với cô cả. Tôi chỉ biết sau đó ông cầm chiếc điện thoại của cô lên rồi quay lưng đi ra khỏi phòng. Cô bắt đầu ngồi đọc tôi, cô lật giở từng trang sách trên thân tôi nhẹ nhàng. Cô gỡ cho tôi hai trang dính liền nhau ra. Tôi nhận thấy ánh mắt của cô sáng bừng lên khi thấy một bài văn hay. Cô hí húi ghi chép, tìm tòi. Cô tìm những anh bạn cũ của tôi xếp ngay ngắn lên kệ.

    Chúng tôi tất thảy đều nhìn nhau sung sướng. Chắc chắn rằng từ nay về sau chúng tôi sẽ được cô nâng niu trân trọng vì trong chúng tôi là những ngọn lửa của tri thức, chúng tôi sẽ soi sáng cho con đường hướng tới tương lai của cô.

    Trả lời

Viết một bình luận