kể một câu chuyện theo ngôi thứ nhất hoặc thứ ba
có thể dựa theo những câu chuyện cổ tích v.v nhưng phải kể bằng lời của chính bản thân nha :Đ
ví dụ như một câu truyện nào đó được kể theo ngôi thứ nhất thì các bạn phải kể lại theo ngôi thứ ba và ngược lại
( giúp mik đi, mai là mik nộp rồi mik cảm ơn trước, và lưu ý ko lấy mạng nha m.n)
Đề bài: cô bé bán diêm.
Bài làm
Tôi là cô bé bán diêm. Trước đây gia đình tôi cũng khá giả, là một gia đình đầm ấm, hạnh phúc khi được ở bên mọi người. Nhưng thừ khi mà mẹ tôi mất rồi đến bà tôi mất thì gia đình tôi đã tan vỡ. Và tôi đã phải lang thang ngoài đường đi bán những hộp diêm trong ngày đông gió lạnh để kiếm tiền nuôi người bố nghiện rượu của tôi.
Hôm nay là đêm giao thừa, ngoài trời tuyết rơi xối xả, lạnh buốt. Tôi bước trên đường phố với đôi chân đất, cái đầu trần, quần áo phong phanh và những gói diêm vẫn chưa bán được. Dù trời lạnh lắm nhưng tôi chẳng dám về nhà bởi vì ngày hôm nay chưa bán được bao diêm nào, không có tiền mang về nhà để bố mua rượu chắc ông ấy sẽ tức giận mà đánh chửi tôi. Từ ngày mà mẹ tôi mất rồi đến bà tôi mất thì bố tôi chẳng thèm quan tâm hay lo lắng cho tôi mà chỉ biết vùi đầu vào mà uống rượu.
Những căn nhà trên phố sáng rực ánh đèn, mùi thơm của ngỗng quay tỏa ra ngào ngạt. Tôi cuộn tròn mình lại ngồi giữa hai bức tường của hai ngôi nhà, làm như vậy thì cũng chẳng để làm tôi ấm hơn mà vẫn cứ cứng đờ ra. Rét quá tôi đành liều quẹt một que diêm, liệu có ấm hơn hay không ?
Que diêm thứ nhất được quẹt lên, tôi đưa tay gần ngọn lửa nhỏ mà tôi cứ tưởng tôi đang ngồi trước một lò sưởi, cảm giác thật ấm áp biết bao. Nhưng tiếc là đó chỉ là mộng tưởng của tôi. Khi que diêm vụt tắt, thì thực tế tôi vẫn lạnh cóng và ngồi trước bức tường dày đặc và lạnh lẽo chứ không phải chiếc lò sưởi ấm áp kia.
Tôi tiếp tục quẹt que diêm thứ hai, lần này là một bàn ăn phủ khăn trắng và trên bàn là một con ngỗng quay thơm lừng. Nhưng điều kì lạ là con ngỗng này lại biết đi, nó từ từ trên đĩa nhảy xuống tiến tới tôi với con dao được cắm trên lưng. Que diêm thứ hai lại vụt tắt, thực tế là không có bàn ăn được trải khăn trắng hay ngỗng quay nào cả mà chỉ có chiếc bụng đói và tuyết rơi.
Quẹt que diêm thứ ba, tôi thấy mình ngồi trước cây thông Noel được trang trí lộng lẫy. Khi tôi hụt hẫm đưa tay về phía cây thông cũng là lúc que diêm chuẩn bị tắt đi. Bỗng tôi thấy một vì sao đổi ngôi rơi xuống. Tôi nghĩ chắc là có ai đó vừa từ dã cõi đời này. Nghĩ vậy là bởi vì tôi nhớ đến bà, bà là người duy nhất yêu quý và quan tâm tôi khi bà òn sống. Que diêm thứ tư vụt sáng lên, ánh sáng bao trùm trước mắt tôi hiện ra một vầng sáng với hình ảnh người bà của tôi đang mỉm cười hiền lành và âu yếm như ngày còn ở bên cạnh tôi. Tô thấy hạnh phúc ấm áp hơn bao giờ hết. Tôi cất tiếng gọi :” Bà ơi ! Bà cho cháu đi cùng bà với nhé !”. Tôi khóc nức nở rồi quẹt hết que diêm còn lại vì muốn níu giữ bà ở lại, tôi không muốn bà rời đi như những thứ mà tôi thấy lúc trước. Bà trông thật đẹp và cao lớn biết bao, bà đưa tay ôm lấy tôi vào lòng và hai bà cháu tôi cùng bay lên trong ánh sáng và niềm hi vọng. Tôi xa dần, xa dần mặt đất. Tôi đã đến được một nơi thật hạnh phúc, không còn đói khát hay đau khổ mà nơi đó có bà, người mẹ thân yêu của tôi.
Sáng hôm sau khi tôi đang ngồi dựa vào tường với đôi má ửng hồng, nụ cười còn vương trên môi. Mọi người xì xào bảo nhau:” Chắc nó muốn sưởi ấm !”. Nhưng không ai biết rằng những điều kì diệu đã xảy ra với tôi khi quẹt những que diêm đó vào đêm hôm qua.
Tôi đang ở một nơi rất xa thế giới thực, tôi rất xót xa cho tôi về chuyện tôi còn sống và tôi cũng rất xót xa cho những đứa trẻ bất hạnh như tôi. Không chỉ ở thế giới này mới hạnh phúc mà đôi khi ở trần gian mỗi người phải được hạnh phúc, có sự yêu thương.