kể một kỉ niệm đáng nhớ của em với một người bạn thân

kể một kỉ niệm đáng nhớ của em với một người bạn thân

0 bình luận về “kể một kỉ niệm đáng nhớ của em với một người bạn thân”

  1. Em có một người bạn rất thân, hai đứa luôn khăng khít với nhau, cùng nhau chia sẻ niềm vui nỗi buồn. Dù Thắm đà theo gia đình về quê sinh sống nhưng những tình bạn tốt đẹp ấy vẫn luôn sống trong em.

    Bạn Thắm có vóc dáng nhỏ nhắn, thân hình mảnh khảnh nhưng rất khỏe, mái tóc dài thường buông xõa lúc ở nhà và được cột gọn gàng khi đến trường. Với gương mặt sáng cùng chiếc mũi thanh tú, Thắm rất thông minh. Bạn là học sinh giỏi nhiều năm liền ở lớp. Vua siêng năng lại sáng dạ, học đâu hiểu đây và nhớ bài lâu, Thắm được các bạn mến phục. Thắm tốt lắm, luôn giúp đỡ những bạn gặp khó khăn về học tập lẫn sức khỏe.

    Em nhớ như in một sự việc đã khiến em cảm thấy hổ thẹn, sự việc ấy đã là một kỉ niệm đẹp, một bài học quý cho em về tình bạn.

    Bạn Dung trong lớp nghỉ học đã hai ngày, không rõ lí do,cô giáo và các bạn rất lo. Được cô giáo phân công, Thắm tìm đến nhà Dung. Gia đình Dung rất khó khăn. Bố mất sớm, mẹ lấy chồng và sinh sống nơi khác. Nhà chỉ còn Dung với bà. Bà lại già và thường xuyên đau ốm nên những ngày qua, bà không ra chợ mua bán rau củ được. Theo em, sau khi rõ căn nguyên, Thắm chỉ cần báo lại cho cô là xong. Thế mà bạn ấy ngày hai buổi đến với bạn Dung. Có hôm tôi mịt mới về. Thú thật rằng khi ấy em giận Thắm lắm. Em cho rằng Thắm không còn thân thiết với em nữa. Em tỏ thái độ lạnh nhạt với bạn ấy; thậm chí, em cũng chẳng thèm đến nhà Dung, dù Thắm và các bạn cùng lớp nhiều lần khuyên nhủ.

    Hôm Dung trở lại lớp, cô giáo tuyên bố với lớp rằng bạn ấy vẫn đủ sức dự thi học kì. Cô đã kiểm tra và nhận xét tốt về những kiến thức mà bạn Dung còn thiếu trong thời gian vắng mặt. Có được kết quả ấy, công của bạn Thắm rất lớn. Cô giáo rất hài lòng về Thắm. Thắm là một người bạn tốt, luôn quan tâm đến mọi người, giúp đỡ ai thì giúp tận tình. Bà của Dung cũng gửi lời cảm ơn đến Thắm.

    Thật ngại ngùng khi nghe Thắm rủ vào thư viện xem truyện vào giờ ra chơi. Em lấy hết can đảm, hỏi Thắm có giận mình không. Câu trả lời của Thắm khiến em không thể nào quên : “Giận về điều gì? Tình cảm bạn bè rất đáng quý, đáng trân trọng nhất trong quãng đời học sinh. Không hài lòng vì ta chưa hiểu, khi hiểu thì ta sẽ quý nhau hơn.

    Em rất nhớ Thắm, người bạn tốt nhất của em. Em cố gắng học thật tốt, thật giỏi để sánh với bạn ấy. Bạn Thắm là tấm gương để em noi theo.

    Bình luận
  2.        Ở giữa chợ, xuất hiện một hàng rau mới. Bán hàng là một con nhỏ tràng trạc tui, chừng tám chín tuổi. Sáng, bà mẹ tất tả ra bày một túi rau dưa, rồi con nhỏ ngồi vắt vẻo trên cái ghế đòn, bán từ sáng đến chiều. Người ở chợ thấy mẹ nó gọi Bé Nâu thì cũng gọi theo. Da nó nâu sẫm như cục đường  mía người lũn cũn, tròn ỉn.

           Nhà tôi bán hàng khô. Thỉnh thoảng, mẹ bé Nâu sai nó chạy qua mua hàng. Con nhỏ đứng từ ngoài cửa, cho miệng vô nói dõng dạc:

    – Béc Chố bán cho con hưa chăm bánh ché, ba chăm bò nhò!

    Ba tôi đứng ngẩn ra. Má tui ráng sức dịch, nhưng cũng đành chào thua.

    Bé Nâu vò đầu bứt tóc bỏ đi. Một lúc sau nó quay lại chìa ra một tờ giấy “Bác Cố bán cho con hai trăm bánh tráng, ba trăm bột ngọt”. Ba má tui thở ra cười nhẹ nhõm. Kể từ đó, mỗi khi thấy bóng nhỏ bé Nâu xẹt ngang qua, tôi ngoác miệng nhái to giọng nói độc quyền của nó. Con nhỏ trợn mắt nhìn tui, ức lắm!

    Một bữa, bé Nâu lại bị sai sang mua hàng nhà tui. Tôi nhảy xổ ra gào: “Bánh ché ăn với bò nhò!”. Bé Nâu lao vào tôi, nện thẳng giữa mũi. Tôi rú lên: “Nhỏ ngọng giết con, má ơi!”. Ai dè, má lại túm lấy tôi, quất luôn vài cán chổi, quát lớn: “Giọng người ta trời sinh ra thế. Cớ gì chọc phá!”.

    Rồi suốt buổi tối Má ngồi kể tốt bé Nâu. Nào nhỏ xíu đã biết phụ mẹ. Nào đụng , chuyện cực khổ mấy cũng cười. Nhất là cái tính thiệt thà, có lần má đưa lầm tờ bạc mười ngàn thay vì tờ năm trăm, nó kiếm má trả bằng được.

    Hết hè tui phải đi học. Trời xui đất khiến, nhỏ bé Nâu cũng lót tót chui vô lớp. Lớp bầu lớp trưởng mới. Mọi người đẩy qua đẩy lại, ồn ào. Bỗng dưng, nhỏ bé Nâu đứng vọt lên đưa tay: “Em nờ câu!” (Em nè cô!). Cả lớp ( nín re, ngó nghiêng. Cô xem học bạ, rồi đồng ý chọn cô học trò mới và can đảm làm lớp trưởng.        ‘

    Nhỏ bé Nâu học giỏi nhì lớp. Nếu nó đọc bài bằng giọng dễ nghe, chắc nó giành hạng nhất từ lâu rồi. Tôi học dở tệ. Cô giáo kêu nó kèm tôi. Nó nhận liền. Nó mang theo trong cặp cây thước to tướng. Sau giờ học, nó kêu tôi ở lại lớp làm hết bài mới về. Thấy cây thước nhịp nhịp, tui ngán, không dám bỏ trốn. Nó ít giảng, sợ tui không hiểu. Nó ghi lên bảng cách giải toán của nó rất rành mạch, tui nhẩm theo, mấy lần thì nhớ. Dần dần, tui cũng học khá lên. Má tôi mừng lắm, những lời khen dành cho bé Nâu càng thêm dài dòng.

    Một buổi sáng, gần tới cổng trường, tôi bị một thằng nhóc đầu gấu giựt cặp, vở viết tung tóe. Chát! Tôi nhắm tịt mắt. Nhưng đó là tiếng thước lớp trưởng bé Nâu “xử” tên nhóc du côn. Bé Nâu lượm vở viết phụ tôi, an ủi:

    – Tao là lớp chưởng! Có chuyện gì kêu tao, thâu nín! Theo tao vào lớp.

    Tôi khóc thút thít, nhưng vẫn hiểu nó nói gì: “Tao là lớp trưởng! Có chuyện gì thì kêu tao, thôi nín! Theo tao vào lớp, ngồi hoài chúng nó cười cho”.

    Tôi và bé Nâu thành bạn thân có bữa đi học còn rủ nhau đi ăn xâu (xôi) chung. Sau này lớn lên, mỗi khi nghe ai nói giọng quê của bé Nâu, tôi lại nhớ nó ghê gớm. Mỗi vùng đất có giọng nói riêng. Nếu quý ai đó, bạn sẽ thương luôn cả giọng nói nơi đó. Giống như tôi với bé Nâu vậy.

    ~Học tốt~

    Bình luận

Viết một bình luận