Kể một kỉ niệm
Đủ 3 phần (mở bài,thân bài,kết bài)
Ko chép mạng,ghi ngắn
0 bình luận về “Kể một kỉ niệm
Đủ 3 phần (mở bài,thân bài,kết bài)
Ko chép mạng,ghi ngắn”
BÀI LÀM:
tuổi thơ ấu của chúng ta, có biết bao kỉ niệm vui buồn, những lần mắc lỗi hay những lần giúp đỡ người khác. Em cũng vậy, thế nhưng kỉ niệm mà em không bao giờ quên đó là lần giúp đỡ của em đối với một người qua đường mà em không bao giờ quên.
tiết năm đã kết thúc, em hối hả ra về. Bấy giờ, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống mặt đất. Dưới cái nắng oi ả của mùa hè, ai ai cũng vội vã trên con đường. Bất chợt, em nhìn thấy một cụ già đứng bên vệ đường trong dòng người tấp nập chờ sang đường. Thấy vậy, em liền cố chen qua rồi nắm tay bà cụ bảo:
-Để cháu dẫn bà qua đường được không ạ?
Cụ đáp:
-Cảm ơn cháu. Nhưng cũng đã trưa rồi, để bà tự đi, cháu về nhà đi kẻo mẹ mắng đấy.
-Không sao đâu ạ
Cuối cùng bà cũng đồng ý. Thế là em dắt bà sang đường một cách an toàn. Đến nơi, bà nói:
-Cháu thật ngoan, cảm ơn cháu nhé. Thôi cháu về nhà đi.
Thế là em chia tay bà lão và cởi xe một mạch về nhà. Vừa về đến nhà, mẹ em lo lắng hỏi:
-Sao hôm nay con về muộn vậy?
Em liền cất sách vở và kể lại câu chuyện xảy ra lúc nãy. Mẹ khen em ngoan rồi bảo em xuống ăn cơm.
Qua câu chuyện em rất vui và tự hào vì đã là được một việc tốt. Từ đó, em nhận được một điều rằng: cuộc sống thật tốt đẹp và hạnh phúc khi ta biết giúp đỡ người khác. Em sẽ cố gắng học thật giỏi để đủ sức đủ tài, góp phần xây dựng đất nước.
Tôi có một người bạn đã chơi với nhau từ thời ấu thơ đó là …………., có một kỉ niệm giữa tôi và …………. khiến tôi không bao giờ quên đó là kỉ niệm về một lần tôi bị ngã xe.
Tôi còn nhớ khi ấy chúng tôi mới là học sinh lớp 3, hai đứa học cùng lớp lại gần nhà nên thường rủ nhau đi học mỗi ngày, hôm ấy như mọi ngày …………. đến nhà và rủ tôi đi học, chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ. Đang đi trên đường bỗng có một chiếc xe máy đi rất ẩu vừa nhanh lại lạng lách đánh võng, tôi và …………. đã đi sát và lề đường để tránh xa thế nhưng chiếc xe vẫn va vào xe của tôi khiến tôi mất tay lái, loạng choạng rồi cả xe lẫn người nằm xoài trên đường. Ngay lúc đó chiếc xe lại lao nhanh chạy đi mà không thèm ngoảnh lại nhìn, tôi ngã quả đó vừa đau lại vừa tức, khi ấy …………. đã nhanh chóng tiến tới đỡ tôi vào lề đường ngồi rồi dựng xe lên giúp tôi. …………. tỏ ra rất lo lắng, phủi bụi quần áo cho tôi rồi cẩn thận nhìn ngó xem tôi có bị đau chỗ nào không, …………. thấy tôi bị đau liền đem xe gửi vào nhà bên đường rồi đèo tôi tới trường học, trên đường đi cậu ấy liên tục hỏi tôi “cậu có đau lắm không?”, rồi cứ bắt tôi vào phòng y tế. Sự quan tâm ân cần của …………. khiến tôi rất xúc động, cậu ấy rất biết quan tâm và an ủi người khác, lại biết hy sinh vì người bạn của mình, tôi cứ nhìn cậu ấy mà thầm cảm ơn vì mình có một người bạn tốt như vậy.
Mỗi lần nhớ về kỉ niệm đó tôi lại cảm thấy …………. là một người bạn thật hiếm có!
BÀI LÀM:
tuổi thơ ấu của chúng ta, có biết bao kỉ niệm vui buồn, những lần mắc lỗi hay những lần giúp đỡ người khác. Em cũng vậy, thế nhưng kỉ niệm mà em không bao giờ quên đó là lần giúp đỡ của em đối với một người qua đường mà em không bao giờ quên.
tiết năm đã kết thúc, em hối hả ra về. Bấy giờ, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống mặt đất. Dưới cái nắng oi ả của mùa hè, ai ai cũng vội vã trên con đường. Bất chợt, em nhìn thấy một cụ già đứng bên vệ đường trong dòng người tấp nập chờ sang đường. Thấy vậy, em liền cố chen qua rồi nắm tay bà cụ bảo:
-Để cháu dẫn bà qua đường được không ạ?
Cụ đáp:
-Cảm ơn cháu. Nhưng cũng đã trưa rồi, để bà tự đi, cháu về nhà đi kẻo mẹ mắng đấy.
-Không sao đâu ạ
Cuối cùng bà cũng đồng ý. Thế là em dắt bà sang đường một cách an toàn. Đến nơi, bà nói:
-Cháu thật ngoan, cảm ơn cháu nhé. Thôi cháu về nhà đi.
Thế là em chia tay bà lão và cởi xe một mạch về nhà. Vừa về đến nhà, mẹ em lo lắng hỏi:
-Sao hôm nay con về muộn vậy?
Em liền cất sách vở và kể lại câu chuyện xảy ra lúc nãy. Mẹ khen em ngoan rồi bảo em xuống ăn cơm.
Qua câu chuyện em rất vui và tự hào vì đã là được một việc tốt. Từ đó, em nhận được một điều rằng: cuộc sống thật tốt đẹp và hạnh phúc khi ta biết giúp đỡ người khác. Em sẽ cố gắng học thật giỏi để đủ sức đủ tài, góp phần xây dựng đất nước.
Tôi có một người bạn đã chơi với nhau từ thời ấu thơ đó là …………., có một kỉ niệm giữa tôi và …………. khiến tôi không bao giờ quên đó là kỉ niệm về một lần tôi bị ngã xe.
Tôi còn nhớ khi ấy chúng tôi mới là học sinh lớp 3, hai đứa học cùng lớp lại gần nhà nên thường rủ nhau đi học mỗi ngày, hôm ấy như mọi ngày …………. đến nhà và rủ tôi đi học, chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ. Đang đi trên đường bỗng có một chiếc xe máy đi rất ẩu vừa nhanh lại lạng lách đánh võng, tôi và …………. đã đi sát và lề đường để tránh xa thế nhưng chiếc xe vẫn va vào xe của tôi khiến tôi mất tay lái, loạng choạng rồi cả xe lẫn người nằm xoài trên đường. Ngay lúc đó chiếc xe lại lao nhanh chạy đi mà không thèm ngoảnh lại nhìn, tôi ngã quả đó vừa đau lại vừa tức, khi ấy …………. đã nhanh chóng tiến tới đỡ tôi vào lề đường ngồi rồi dựng xe lên giúp tôi. …………. tỏ ra rất lo lắng, phủi bụi quần áo cho tôi rồi cẩn thận nhìn ngó xem tôi có bị đau chỗ nào không, …………. thấy tôi bị đau liền đem xe gửi vào nhà bên đường rồi đèo tôi tới trường học, trên đường đi cậu ấy liên tục hỏi tôi “cậu có đau lắm không?”, rồi cứ bắt tôi vào phòng y tế. Sự quan tâm ân cần của …………. khiến tôi rất xúc động, cậu ấy rất biết quan tâm và an ủi người khác, lại biết hy sinh vì người bạn của mình, tôi cứ nhìn cậu ấy mà thầm cảm ơn vì mình có một người bạn tốt như vậy.
Mỗi lần nhớ về kỉ niệm đó tôi lại cảm thấy …………. là một người bạn thật hiếm có!
Cho mình ctlh nha ! mình đang cần lắm!
chúc bạn học tốt!!!
bạn có thể cắt bớt 1 vài chỗ thừa.