Kể một kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu. (khoảng 500 từ)
0 bình luận về “Kể một kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu. (khoảng 500 từ)”
Bài làm
Thời gian cứ thấm thoát trôi qua…một năm…hai năm rồi cũng 4 năm trôi qua tôi ở dưới mái trường trung học cơ sở này. Bốn năm trôi qua đấy ở thời điểm khi tôi chỉ là một cậu học trò lớp 6 thì tưởng chừng như nó dài vô cùng. Nhưng khi trôi qua nó và là một cậu học trò cuối cấp trung học tôi lại tự hỏi bản thân mình rằng ” sao thời gian trôi nhanh như vậy?”. Thời điểm đó cũng là lúc tôi nuối tiếc muốn kéo giữ lại 4 năm thành xuân đầy nhiệt huyết kia.
Bốn năm trôi qua dưới mái trường này, bản thân tôi cũng đã có rất nhiều những cảm xúc,kỷ niệm đối với nó. Kỷ niệm buồn, kỉ niệm vui hay hình ảnh cậu học trò mới bỡ ngỡ khi mới bước vào trung học,…vẫn luôn được in dấu trong tâm trí tôi. Đến tận bây giờ câu thơ ” Tiếng trống trường đã điểm/ Năm học mới đến rồi / Mau bước chân thôi /Con tới trường khai giảng” mà cô tổng phụ trách đọc vẫn luôn văng vẳng trong đầu tôi. Và chính hôm khai giảng đầu tiên tại trường trung học này, tôi đã gặp cô Lụa – một người cô luôn theo sát tôi những năm tháng tiếp theo. Vào chính hôm đó cô với tôi đã có một kỷ niệm vô cùng đẹp. Hôm đó là một ngày trời thu tiết trời vô cùng trong lành. Tôi – một cậu học trò mới lên lớp 6 mang trong mình cảm xúc vừa vui vừa lo sợ, thấp thỏm trong tay mẹ để đi tới trường dự khai giảng. Đứng trước cổng trường này, tìm tôi thật sự như muốn nhảy ra ngoài bởi giờ đây sự bỡ ngỡ, rụt rè đã khiến mặt tôi đỏ ửng như trái cà chua. Điều đáng sợ hơn thế là mẹ vì bận việc mà để tôi vào trường một mình. Đang lo sợ ngồi khép nép không dám giao lưu với các bạn thì tự nhiên một cánh tay chạm vào tôi. Tôi như thót tim mà nhìn lại. Đó là một cô giáo tuổi chạc 40 vẻ mặt giản dị và vô cùng dễ mến đang đến chào hỏi tôi :
– Em là học sinh lớp 6 đến dự khai giảng đúng không?
Nhìn vẻ mặt tươi cười, hiền hậu của cô tôi thở phào mà trả lời :
– Vâng ạ!
Thấy vẻ mặt bỡ ngỡ,rụt rè của tôi mà cô cười nói :
– Chào em! Cô tên là Phạm Thị Lụa, rất vui được gặp em.
Tôi cũng chào hỏi lại cô và giới thiệu bản thân mình. Nghe xong cô ngồi xuống và nói với tôi rằng:
– Hồi lúc lớp 6 như em cô cũng ngại ngùng khi bước vào ngôi trường này lắm! Cô cũng rụt rè, thẹn thùng như em. Nhưng em hãy nhìn xem,ngoài kia có rất nhiều người để em bắt chuyện. Ngoài kia chính là một thế giới khác mà em cần thích nghi. Giờ cùng cô đi thăm trường nhé rồi em sẽ thấy nó vô cùng thân quen.
Nói rồi cô dắt tay tôi đến từng nơi trong trường và chỉ, giới thiệu cho tôi. Cử chỉ của cô vô cùng nhẹ nhàng, ấm áp khiến tôi cảm thấy yên lòng. Cô nhẹ nhàng nói với tôi rằng:
– Sau này đây chính là ngôi nhà thứ hai của em và em cũng có thể coi cô như người mẹ thứ hai của em.
Lời nói, cử chỉ của cô làm tôi không còn bỡ ngỡ như trước, chính cô đã giúp tôi hoà đồng, làm quen với rất nhiều bạn.
Sau hôm khai giảng đấy tôi càng bất ngờ, vui sướng hơn khi cô chính là giáo viên chủ nhiệm lớp tôi. Giờ đây cũng bốn năm trôi qua. Bốn năm trôi qua cô vẫn luôn như vậy,vẫn với những cử chỉ, lời nói ấm áp nhưng vô cùng thấm thấm cô đã đào tạo ra những người công dân có ích cho đất nước. Và trong đó có tôi – cậu học trò lớp 6 năm nào rụt rè được cô bắt chuyện và an ủi, khuyên nhủ.
Bài làm
Thời gian cứ thấm thoát trôi qua…một năm…hai năm rồi cũng 4 năm trôi qua tôi ở dưới mái trường trung học cơ sở này. Bốn năm trôi qua đấy ở thời điểm khi tôi chỉ là một cậu học trò lớp 6 thì tưởng chừng như nó dài vô cùng. Nhưng khi trôi qua nó và là một cậu học trò cuối cấp trung học tôi lại tự hỏi bản thân mình rằng ” sao thời gian trôi nhanh như vậy?”. Thời điểm đó cũng là lúc tôi nuối tiếc muốn kéo giữ lại 4 năm thành xuân đầy nhiệt huyết kia.
Bốn năm trôi qua dưới mái trường này, bản thân tôi cũng đã có rất nhiều những cảm xúc,kỷ niệm đối với nó. Kỷ niệm buồn, kỉ niệm vui hay hình ảnh cậu học trò mới bỡ ngỡ khi mới bước vào trung học,…vẫn luôn được in dấu trong tâm trí tôi. Đến tận bây giờ câu thơ ” Tiếng trống trường đã điểm/ Năm học mới đến rồi / Mau bước chân thôi /Con tới trường khai giảng” mà cô tổng phụ trách đọc vẫn luôn văng vẳng trong đầu tôi. Và chính hôm khai giảng đầu tiên tại trường trung học này, tôi đã gặp cô Lụa – một người cô luôn theo sát tôi những năm tháng tiếp theo. Vào chính hôm đó cô với tôi đã có một kỷ niệm vô cùng đẹp. Hôm đó là một ngày trời thu tiết trời vô cùng trong lành. Tôi – một cậu học trò mới lên lớp 6 mang trong mình cảm xúc vừa vui vừa lo sợ, thấp thỏm trong tay mẹ để đi tới trường dự khai giảng. Đứng trước cổng trường này, tìm tôi thật sự như muốn nhảy ra ngoài bởi giờ đây sự bỡ ngỡ, rụt rè đã khiến mặt tôi đỏ ửng như trái cà chua. Điều đáng sợ hơn thế là mẹ vì bận việc mà để tôi vào trường một mình. Đang lo sợ ngồi khép nép không dám giao lưu với các bạn thì tự nhiên một cánh tay chạm vào tôi. Tôi như thót tim mà nhìn lại. Đó là một cô giáo tuổi chạc 40 vẻ mặt giản dị và vô cùng dễ mến đang đến chào hỏi tôi :
– Em là học sinh lớp 6 đến dự khai giảng đúng không?
Nhìn vẻ mặt tươi cười, hiền hậu của cô tôi thở phào mà trả lời :
– Vâng ạ!
Thấy vẻ mặt bỡ ngỡ,rụt rè của tôi mà cô cười nói :
– Chào em! Cô tên là Phạm Thị Lụa, rất vui được gặp em.
Tôi cũng chào hỏi lại cô và giới thiệu bản thân mình. Nghe xong cô ngồi xuống và nói với tôi rằng:
– Hồi lúc lớp 6 như em cô cũng ngại ngùng khi bước vào ngôi trường này lắm! Cô cũng rụt rè, thẹn thùng như em. Nhưng em hãy nhìn xem,ngoài kia có rất nhiều người để em bắt chuyện. Ngoài kia chính là một thế giới khác mà em cần thích nghi. Giờ cùng cô đi thăm trường nhé rồi em sẽ thấy nó vô cùng thân quen.
Nói rồi cô dắt tay tôi đến từng nơi trong trường và chỉ, giới thiệu cho tôi. Cử chỉ của cô vô cùng nhẹ nhàng, ấm áp khiến tôi cảm thấy yên lòng. Cô nhẹ nhàng nói với tôi rằng:
– Sau này đây chính là ngôi nhà thứ hai của em và em cũng có thể coi cô như người mẹ thứ hai của em.
Lời nói, cử chỉ của cô làm tôi không còn bỡ ngỡ như trước, chính cô đã giúp tôi hoà đồng, làm quen với rất nhiều bạn.
Sau hôm khai giảng đấy tôi càng bất ngờ, vui sướng hơn khi cô chính là giáo viên chủ nhiệm lớp tôi. Giờ đây cũng bốn năm trôi qua. Bốn năm trôi qua cô vẫn luôn như vậy,vẫn với những cử chỉ, lời nói ấm áp nhưng vô cùng thấm thấm cô đã đào tạo ra những người công dân có ích cho đất nước. Và trong đó có tôi – cậu học trò lớp 6 năm nào rụt rè được cô bắt chuyện và an ủi, khuyên nhủ.