kể về 1 kỉ niệm ấu thơ làm em nhớ mãi (không chép mạng nha)

kể về 1 kỉ niệm ấu thơ làm em nhớ mãi
(không chép mạng nha)

0 bình luận về “kể về 1 kỉ niệm ấu thơ làm em nhớ mãi (không chép mạng nha)”

  1. $Tham$ $khảo$

    Nhà tôi sống ở quê nên không mấy giàu sang , bố mẹ tôi làm phụ hồ còn chị cả thì đi làm trên thành phố để kiếm tiền phụ giúp bố mẹ . Còn hai chị em tôi còn đang đi học , ở nhà chúng tôi yêu thương nhau hết mức , cái gì cũng nhường , chia sẽ đặc biệt là che dấu những khuyết điểm , lỗi lầm . Dù biết đó là sai nhưng chị em chúng tôi vẫn khuyên bảo nhau cố gắng học hành và không nên mắc lỗi lầm ấy nữa . Nhưng rồi bỗng một hôm , chỉ vì ham chơi mà tôi phải làm em phải buồn . Đó là kỉ niệm mà tôi nhớ mãi .

    Vẫn như mọi ngày , chiếc xe đạp cũ rích là cả gia tài chị em tôi yêu quý nhất lại bon bon trên đường . Cứ đến mỗi buổi sáng , mỗi buổi chiều , tôi lại dắt chiếc xe đạp cũ rích ra ngõ rồi em tôi ngồi phía sau , tôi ngồi phía trước đạp một mạch tới trường  . Nó là phương tiện đi đi về về của bọn tôi , chứa bao nhiêu kỉ niệm trong đó .  Nhưng dạo này , tôi lại quên đón em về nhà , để nó đi một mình từ nhà đến trường mất bao nhiêu cây số làm tôi thấy thương vô cùng , chỉ vì ham mê chơi game , được các bạn rủ rê mà bỏ em một mình , tôi ân hận lắm . Đến tôi khuya , tôi mới vác mặt về nhà , bố mẹ nghi ngờ tôi đi chơi thì tôi cứ giữ khư khư là mình qua nhà bạn học bài , làm nhóm ,… . Chân em tôi rốp lên một cục thật lớn , tôi cứ hứa với em mãi sẽ chở em về nhà nhưng rồi lại thất hứa . 

    Một hôm , chiếc túi heo đất của tôi đã bắt đầu rỗng , tôi quyết định phải kiếm một số tiền thật lớn để tiếp tục chơi game , từ bao lâu mà tôi lại bắt đầu mê game đến vậy . Tôi như một con nghiện , cứ hể tới game là tôi cứ dính vào bàn phím mãi không rời . Tôi bắt đầu bán những thứ tôi yêu thích như mấy quyển truyện tranh , bút chì màu ,.. Rồi số tiền ấy cũng bay đi trong chốc lác . Tôi quyết định bán luôn chiếc xe đạp cho một người chị hàng xóm của mình . Dù số tiền trả rất cao nhưng tôi thấy tiếc nuối vô cùng . Cầm số tiền trên tay , tôi không nở đành chơi game nữa .  Đến chiều tà là lúc tôi chở em đi về nhà vừa đi bộ ,  lại vừa lo ! Em tôi đứng cổng trường , thấy tôi mừng rỡ . 

    – A a a … !! Chị ba … chị ba …

    – Ừm , mình về nhà thôi em nhé !

    Em tôi thẩn thờ một lác , nhìn quanh người tôi rồi bảo :

    – Chị ơi ! Xe đạp của hai chị em mình đâu ?

    Tôi đắng đo :

    – À à … chị lỡ bán chúng lấy tiền mất rồi .

    Trên đường đi , chúng tôi không nói một lời . Bỗng nhiên , vừa đi bộ , nước mắt em tôi cứ rơi làm tôi cảm thấy sót xa vô cùng :

    – Sao em khóc thế ?

    Em tôi im lặng một lúc rồi quát lớn :” Em ghét chị  !  Chị biết đó là cả gia tài của chúng ta mà sao chị lại làm vậy ! ” rồi chạy một mạch về nhà . 

    Từ đó , tôi cố gắng dành dùm lại số tiền rồi đem trả lại số tiền ấy cho chị hàng xóm , mong chị ấy trả chiếc xe lại cho mình . Dành dụm mãi , tôi cũng lấy lại được . Từ nay về sau , tôi không bao giờ đụng tới game nữa ,  cứ mỗi buổi sáng hay chiều , tôi lại chở em tôi đi học . Tôi không muốn em tôi phải khóc , phải buồn nữa đâu ! 

    Bình luận

Viết một bình luận