Kể về 1 lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô giáo buồn (đừng copy mạng, càng dài càng tốt, nếu cô giáo các bạn chữa đề này hoàn chỉnh thì chụp lên nhé)
Kể về 1 lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô giáo buồn (đừng copy mạng, càng dài càng tốt, nếu cô giáo các bạn chữa đề này hoàn chỉnh thì chụp lên nhé)
Mỗi khuyết điểm đều là một bài học sâu sắc được rút ra đối với bản thân mỗi chúng ta. Đối với tôi, khuyết điểm của tôi rút ra được từ lần mắc lỗi với thầy cô là lần khiến tôi cảm thấy hối lỗi và cảm thấy tôi đã trưởng thành rất nhiều. Có lẽ khuyết điểm đó chính là lần tôi đã gian lận trong thi cử.
Tôi thấy trong tất cả các môn, thì môn Anh là môn mà tôi thấy tôi học tốt nhất cũng là môn mà tôi được cô giáo chủ nhiệm tin tưởng nhất. Tôi thích nhất là mỗi lần học đến 13 thì, được học những câu bị động hóc búa cùng với các cấu trúc so sánh hơn, hơn nhất,…. Nghĩ đến tôi đã thấy hứng thú. Những bài kiểm tra 15 phút, 45 phút hay học kì vì thế mà tôi được điểm khá cao song phần lớn là nhờ việc học bài, ôn bài chăm chỉ ở nhà. Và buổi tối trước hôm đó, tôi biết mai sẽ có bài kiểm tả 45 phút Tiếng Anh. Đáng lẽ là tôi phải ngồi vào bàn học và học chăm chỉ rồi. Nhưng tối hôm đó, tôi lại được bạn tặng cho quyển sách “Những kẻ xuất chúng” của nhà văn Malcolm Gladwell. Tôi nghe bạn nói là cuốn sách này rất hay. Chỉ vì tính tò mò, tôi liền đọc mấy trang đầu. Nhưng càng đọc tôi lại thấy càng hấp dẫn. Vậy là tôi đánh liều đọc hết cả cuốn vì chủ quan rằng mình có chút kiến thức về phần cấu trúc và từ vựng, hi vọng những đứa xung quanh sẽ nhắc bài vì mình giúp các bạn nhiều rồi. Hết cuốn sách, vừa lúc mẹ tôi gọi lên đi ngủ, tôi cảm thấy cũng hơi buồn ngủ nên mặc kệ về một mạch chạy lên phòng ngủ thiếp tới sáng. Sáng đến lớp tôi thấy bạn nào cũng học bài một cách say sưa và nghiêm túc. Tôi cũng mở sách ra đọc lướt nhưng chưa kịp đọc xong thì cô giáo bước vào. Cô yêu cầu cả lớp gấp sách vở và cô bắt đầu ra lệnh phát đề. Các bạn háo hức và tự tin, vừa cầm tờ đề đã hí hoáy làm. Tôi thì run run cầm tờ đề. Ôi! Sao hôm nay đề khó thế. Trong khi các bạn làm liên tục thì tôi đang ngồi cắn đuôi bút.
Tôi hỏi mấy đứa bạn bên cạnh cũng không được, vì các bạn cũng đang say sưa làm bài. Khi ấy, tôi ước gì mình có thể quay ngược thời gian, về lại tối hôm trước để học bài chăm chỉ. Thấy cô giáo không để ý, các bạn thì làm bài, trong đầu tôi bỗng nghĩ vẩn vơ sẽ mở vở ghi ra chép, dù sao cũng chỉ một lần nên chắc cũng không sao. Tôi nhẹ nhàng mở từng trang vở. Tôi vừa liếc mắt, vừa nhanh tay chép bài cô đã dạy. Bẵng đi một thời gian, hôm có trả bài thì em chính là người được điểm cao nhất. Khi ấy, các bạn hoan hô vỗ tay khen ngợi. Nhưng tôi bỗng thấy tủi thẹn và cảm thấy hối lỗi. “Việc copy bài trong giờ kiểm tra thì có gì đáng khen ngợi chứ?”. Tôi day dứt và dằn vặt trong lòng, tự thấy mình đã lừa dối cô giáo và các bạn. Thật không thể chấp nhận được. Điểm số không quan trọng mà điều quan trọng hơn là tôi học được điều gì, khôn lớn và trưởng thành ra sao. Tôi lấy hết can đảm thú nhận mọi việc với cô giáo. Ban đầu cô cũng hơi bất ngờ vì không nghĩ tôi sẽ làm vậy, sau đó cô nhẹ nhàng nói:
– Trong đời học sinh, ai cũng ít nhất sai lầm một lần em ạ. Cô cũng vậy và em cũng vậy. Cô phần nào cũng ngưỡng mộ em vì sự dũng cảm dám nhận lỗi. Cô không trách em đâu.
Nghe cô nói vậy, em nhẹ nhõm hẳn ra. Hai cô trò nói chuyện một hồi rồi cùng ra về. Từ bài kiểm tra hôm ấy, tôi đã rút ra cho mình bài học sâu sắc. Đó là bài học về tính trung thực. Con người không nên đánh mất niềm tin, không giẫm lên lòng tin của người khác. Trung thực trong làm bài, trung thực trong thi cử, trung thực với thầy cô giáo. Đức tính ấy sẽ giúp chúng ta vững bước đi lên và trở thành người tốt. Tôi mong các bạn sẽ luôn trung thực và không bao giờ mắc sai lầm như tôi để thầy cô giáo luôn hãnh diện về bản thân.
(Yên tâm bài này cô chữa cho mình rồi nhé, bài này mình còn dùng để làm bài ktra giữa kì cơ, cứ tin tưởng ở bài của mình nhé!!!)
#chucbanhoctotnhe;333