0 bình luận về “kể về buổi đầu tiền đi học( không chép mạng ạ)”
Hằng năm cứ vào cuối thu tiết trời se se lạnh, lá thu rơi xào xạc. Thấy mấy em nhỏ chuẩn bị sách vở, quần áo đón năm học mới lòng tôi lại nôn nao nhớ đến ngày đầu tiên đi học của mình
Trước ngày khai trường, tôi được mẹ mua quần áo mới, sách vở mới… Nên đêm ấy tôi nôn nao không thể nào ngủ được, trằn trọc, rồi lại ngồi dậy ngắm nghía lật từng trang sách mới còn thơm nguyên mùi giấy.Thấy vậy, mẹ tôi vỗ về động viên. Nằm mãi, tôi mới ngủ được. Trong giấc ngủ say tôi mơ về những điều kỳ diệu ở thế giới học đường tươi đẹp.Chỉnh lề trong bộ đồng phục áo trắng quần xanh, đầu đội nón lúp súp, đi bên cạnh mẹ. Bầu trời buổi sớm mai trong xanh, cao vời vợi, những tia nắng sớm còn yếu ớt xuyên qua cành cây kẽ lá chiếu xuống mặt đất. Vài chú chim chuyền cành hót líu lo như đón chào chúng tôi. Con đường làng đất đỏ mịn màng hai biển cỏ xanh mượt, hàng điệp vàng cũng rung rinh vẫy chào chúng tôi. quãng đường từ nhà tôi đến trường không bao xa nhưng sao hôm nay đi mãi mới tới nơi. Hôm ấy là ngày khai giảng năm học mới, nên phụ huynh đưa con em đến trường thật đông. Cảnh vật quen thuộc mọi ngày sao hôm nay trông khác lạ, lòng tôi hồi hộp pha cảm giác e ngại rụt rè khi gần đến cổng trường tiểu học. Trước mắt tôi là ngôi trường về thế khang trang hơn trường mẫu giáo rất nhiều. trước cổng trường được treo một tấm bản băng rôn màu đỏ có dòng chữ to mà tôi lẩm nhẩm đánh vần” CHÀO MỪNG NĂM HỌC MỚI “. Sân trường thật nhộn nhịp với cờ hoa rợp trời, học sinh, phụ huynh, giáo viên… Chồng ai cũng tươi vui rạng rỡ, quần áo tươm tất, đẹp đẽ.Nhìn các anh chị lớp lớn vui mừng tíu tít trò chuyện với nhau sau ba tháng hè mới gặp lại. Có những bạn học sinh mới nhưng tôi thì rụt rè, lo sợ bám chặt lấy tay mẹ không dám rời nửa bước bởi trước mặt chúng tôi là những người xa lạ. Một hồi trống vang lên theo hướng dẫn đều của cô tổng phụ trách, các anh chị nhanh chóng xếp hàng. Chỉ còn lối học trò lớp 1 một bọn tôi là bối rối không biết làm gì. Chúng tôi được cô chủ nhiệm đọc tên điểm danh, có nhiều bạn được gọi tên nhưng lại sợ sệt không dám thưa, phụ huynh phải thưa dùm. Khi nghe gọi đến tên tôi, tôi giật mình lúng túng, tim đập nhanh, trán đẫm mồ hôi và oà lên khóc. Mẹ tôi rõ ràng giành vỗ về và động viên. Khi buông tay mẹ mẹ để bước vào hàng tôi có cảm giác bơ vơ lạc lõng. Vậy là tôi để bước vào thế giới mới- thế giới rộng lớn đầy màu sắc, thế giới của ước mơ và hy vọng được thầy cô bồi đắp kiến thức để chắp cánh cho em bay xa. Buổi lễ khai giảng có rất nhiều tiết mục thú vị vui tươi. Sao đó giáo viên chủ nhiệm dẫn chúng tôi. Tôi ngoài đầu lại tìm mẹ, chân bước ngập ngừng, mẹ dỗ giành an ủi.Ngồi vào chỗ tôi quan sát xung quanh, hình gì treo trên tường cũng hay hay nhưng tôi ấn tượng nhất một là ảnh bác Hồ treo ngay ngắn trên bảng. Đó là tấm gương sáng để chúng ta noi theo. Trong lớp mùi hương của gỗ bàn ghế mới xông lên. Bên cửa sổ và chú chim sẻ đang vỗ cánh bay
Tôi sẽ nhớ mãi kỷ niệm trong sáng êm đềm của tuổi thơ. Tôi sẽ chăm chỉ học hành để trở thành người con ngoan trò giỏi trở thành người có ích cho xã hội
Hằng năm cứ vào cuối thu tiết trời se se lạnh, lá thu rơi xào xạc. Thấy mấy em nhỏ chuẩn bị sách vở, quần áo đón năm học mới lòng tôi lại nôn nao nhớ đến ngày đầu tiên đi học của mình
Trước ngày khai trường, tôi được mẹ mua quần áo mới, sách vở mới… Nên đêm ấy tôi nôn nao không thể nào ngủ được, trằn trọc, rồi lại ngồi dậy ngắm nghía lật từng trang sách mới còn thơm nguyên mùi giấy.Thấy vậy, mẹ tôi vỗ về động viên. Nằm mãi, tôi mới ngủ được. Trong giấc ngủ say tôi mơ về những điều kỳ diệu ở thế giới học đường tươi đẹp.Chỉnh lề trong bộ đồng phục áo trắng quần xanh, đầu đội nón lúp súp, đi bên cạnh mẹ. Bầu trời buổi sớm mai trong xanh, cao vời vợi, những tia nắng sớm còn yếu ớt xuyên qua cành cây kẽ lá chiếu xuống mặt đất. Vài chú chim chuyền cành hót líu lo như đón chào chúng tôi. Con đường làng đất đỏ mịn màng hai biển cỏ xanh mượt, hàng điệp vàng cũng rung rinh vẫy chào chúng tôi. quãng đường từ nhà tôi đến trường không bao xa nhưng sao hôm nay đi mãi mới tới nơi. Hôm ấy là ngày khai giảng năm học mới, nên phụ huynh đưa con em đến trường thật đông. Cảnh vật quen thuộc mọi ngày sao hôm nay trông khác lạ, lòng tôi hồi hộp pha cảm giác e ngại rụt rè khi gần đến cổng trường tiểu học. Trước mắt tôi là ngôi trường về thế khang trang hơn trường mẫu giáo rất nhiều. trước cổng trường được treo một tấm bản băng rôn màu đỏ có dòng chữ to mà tôi lẩm nhẩm đánh vần” CHÀO MỪNG NĂM HỌC MỚI “. Sân trường thật nhộn nhịp với cờ hoa rợp trời, học sinh, phụ huynh, giáo viên… Chồng ai cũng tươi vui rạng rỡ, quần áo tươm tất, đẹp đẽ.Nhìn các anh chị lớp lớn vui mừng tíu tít trò chuyện với nhau sau ba tháng hè mới gặp lại. Có những bạn học sinh mới nhưng tôi thì rụt rè, lo sợ bám chặt lấy tay mẹ không dám rời nửa bước bởi trước mặt chúng tôi là những người xa lạ. Một hồi trống vang lên theo hướng dẫn đều của cô tổng phụ trách, các anh chị nhanh chóng xếp hàng. Chỉ còn lối học trò lớp 1 một bọn tôi là bối rối không biết làm gì. Chúng tôi được cô chủ nhiệm đọc tên điểm danh, có nhiều bạn được gọi tên nhưng lại sợ sệt không dám thưa, phụ huynh phải thưa dùm. Khi nghe gọi đến tên tôi, tôi giật mình lúng túng, tim đập nhanh, trán đẫm mồ hôi và oà lên khóc. Mẹ tôi rõ ràng giành vỗ về và động viên. Khi buông tay mẹ mẹ để bước vào hàng tôi có cảm giác bơ vơ lạc lõng. Vậy là tôi để bước vào thế giới mới- thế giới rộng lớn đầy màu sắc, thế giới của ước mơ và hy vọng được thầy cô bồi đắp kiến thức để chắp cánh cho em bay xa. Buổi lễ khai giảng có rất nhiều tiết mục thú vị vui tươi. Sao đó giáo viên chủ nhiệm dẫn chúng tôi. Tôi ngoài đầu lại tìm mẹ, chân bước ngập ngừng, mẹ dỗ giành an ủi.Ngồi vào chỗ tôi quan sát xung quanh, hình gì treo trên tường cũng hay hay nhưng tôi ấn tượng nhất một là ảnh bác Hồ treo ngay ngắn trên bảng. Đó là tấm gương sáng để chúng ta noi theo. Trong lớp mùi hương của gỗ bàn ghế mới xông lên. Bên cửa sổ và chú chim sẻ đang vỗ cánh bay
Tôi sẽ nhớ mãi kỷ niệm trong sáng êm đềm của tuổi thơ. Tôi sẽ chăm chỉ học hành để trở thành người con ngoan trò giỏi trở thành người có ích cho xã hội