Kể về một lần em mắc lỗi.( nói dối)
Giúp mình nha nhanh lên nhé
0 bình luận về “Kể về một lần em mắc lỗi.( nói dối)
Giúp mình nha nhanh lên nhé”
Trong cuộc đời của con người, đâu có ai lại không dối lòng mình. Và điều ấy rất tự nhiên. Nhưng tôi vẫn cứ thấy ân hận vì một lần đã nói dối mẹ – người mà tôi yêu quý vô cùng.
Sáng hôm ấy, mặt trời hiện lên những tia nắng ấm áp. Nhưng không ngờ đó là một ngày tôi không ngờ đến. Vì hôm ấy là kiểm tra 15′ môn Toán, một trong những môn tôi rất yếu. Tối hôm qua, tôi nghĩ rằng:
“Chắc hôm nay không kiểm tra gì đâu nhỉ? Thôi đi chơi cái đã!” Ai ngờ, việc ấy lại xảy ra ngược với điều tôi đã rằng. Hôm ấy, trên đường đi học về tôi ngẫm nghĩ:
“Không ngờ hôm nay lại có bài kiểm tra mà cứ tưởng là không có chứ. Đã thế, tối hôm qua lại còn đi chơi không học bài nữa chứ nên bây giờ mới có điểm kém thế này. Về phải biết nói với mẹ thế nào? Hay ta nói dối mẹ một lần đi?” Ý nghĩ bỗng nảy lên. Đi học về, tôi chào mẹ lí nhí. Mẹ biết đã có chuyện nên vội chạy qua tôi, hỏi:
“Sao thế con?”. Tôi lí nhí trả lời:
“Dạ, hôm nay vì mệt nên … nên con làm bài kém ạ!” Tôi nghĩ mình đã dối được mẹ. Ai ngờ rằng lúc ấy, mẹ làm không chú ý, như một người thẫn thờ. Bát rửa thì còn dơ. Điện cũng quên tắt. Tôi ân hận lắm. Lúc ấy mới hiểu, mẹ đã biết tôi nói dối. Tối hôm đó, mẹ trằn trọc sao không ngủ được. Mãi đến sáng hôm sau, mẹ mới ngủ. Tôi rón rén đến gần mẹ. Tôi biết rằng mẹ chỉ mới chợp mắt. Tôi nghĩ:
“Làm sao để mẹ tha thứ đây, làm sao?”. Một ý vụt đến đầu tôi. Đó là viết giấy xin lỗi mẹ vì đã làm mẹ buồn lòng. Tôi viết chữ thật nắn nón, thật đẹp rồi để bên tủ đầu giường của mẹ. Tôi rón rén ra khỏi phòng và tắm rửa, làm vệ sinh cá nhân. Khi vào phòng mình, tôi thấy tủ đầu giường của mình là một ly nước cam và một ổ bánh mì rất ngon. Tôi vui lắm, biết rằng mẹ đã tha thứ cho tôi.
Đấy là một bài học dành cho tôi, một bài học không nên nói dối. Tờ giấy mà tôi viết, mẹ đã cất ở trong tủ. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng học thật giỏi để mẹ khỏi phải thêm buồn.
Đời người ai mà chả nói dối .nhưng ân hận nhất vẫn lá nói dối những người thương yêu bạn và tôi cũng vầy đà có một lần tôi nói dối mẹ tôi Hôm đó đúng thật là ngày tuyệt vời nếu như tôi không bị điểm 3 môn toán.Tôi là một học sinh giỏi toán của lớp nên hay ỷ lại về sức hoc của mình.Hôm đó ,cứ ung dung đọc truyện mà tôi không biết được rằng thầy sẽ cho kiểm tra 15 phút và tôi đã bị con điểm 3 đập ngay vào mắt.về nhà, tôi giả vờ nhăn nhó nói với mẹ răng tôi nhức đau vì thế nên tôi khong làm được bài tốt .TÔI CẢM THẤY MẸ TÔI BUỒN LẮM,lúc thì mẹ tôi làm bể bát lúc thì đi vệ sinh quên tắt đèn,… tôi đã hiểu ra và xin lỗi mẹ và hứa sẽ không có lần sau.
Trong cuộc đời của con người, đâu có ai lại không dối lòng mình. Và điều ấy rất tự nhiên. Nhưng tôi vẫn cứ thấy ân hận vì một lần đã nói dối mẹ – người mà tôi yêu quý vô cùng.
Sáng hôm ấy, mặt trời hiện lên những tia nắng ấm áp. Nhưng không ngờ đó là một ngày tôi không ngờ đến. Vì hôm ấy là kiểm tra 15′ môn Toán, một trong những môn tôi rất yếu. Tối hôm qua, tôi nghĩ rằng:
“Chắc hôm nay không kiểm tra gì đâu nhỉ? Thôi đi chơi cái đã!” Ai ngờ, việc ấy lại xảy ra ngược với điều tôi đã rằng. Hôm ấy, trên đường đi học về tôi ngẫm nghĩ:
“Không ngờ hôm nay lại có bài kiểm tra mà cứ tưởng là không có chứ. Đã thế, tối hôm qua lại còn đi chơi không học bài nữa chứ nên bây giờ mới có điểm kém thế này. Về phải biết nói với mẹ thế nào? Hay ta nói dối mẹ một lần đi?” Ý nghĩ bỗng nảy lên. Đi học về, tôi chào mẹ lí nhí. Mẹ biết đã có chuyện nên vội chạy qua tôi, hỏi:
“Sao thế con?”. Tôi lí nhí trả lời:
“Dạ, hôm nay vì mệt nên … nên con làm bài kém ạ!” Tôi nghĩ mình đã dối được mẹ. Ai ngờ rằng lúc ấy, mẹ làm không chú ý, như một người thẫn thờ. Bát rửa thì còn dơ. Điện cũng quên tắt. Tôi ân hận lắm. Lúc ấy mới hiểu, mẹ đã biết tôi nói dối. Tối hôm đó, mẹ trằn trọc sao không ngủ được. Mãi đến sáng hôm sau, mẹ mới ngủ. Tôi rón rén đến gần mẹ. Tôi biết rằng mẹ chỉ mới chợp mắt. Tôi nghĩ:
“Làm sao để mẹ tha thứ đây, làm sao?”. Một ý vụt đến đầu tôi. Đó là viết giấy xin lỗi mẹ vì đã làm mẹ buồn lòng. Tôi viết chữ thật nắn nón, thật đẹp rồi để bên tủ đầu giường của mẹ. Tôi rón rén ra khỏi phòng và tắm rửa, làm vệ sinh cá nhân. Khi vào phòng mình, tôi thấy tủ đầu giường của mình là một ly nước cam và một ổ bánh mì rất ngon. Tôi vui lắm, biết rằng mẹ đã tha thứ cho tôi.
Đấy là một bài học dành cho tôi, một bài học không nên nói dối. Tờ giấy mà tôi viết, mẹ đã cất ở trong tủ. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng học thật giỏi để mẹ khỏi phải thêm buồn.
@Mèo
#Mèo hăm có coppy âu
#Cho Mèo xin CTLHN cho nhớm lun ak ^-^
Đời người ai mà chả nói dối .nhưng ân hận nhất vẫn lá nói dối những người thương yêu bạn và tôi cũng vầy đà có một lần tôi nói dối mẹ tôi Hôm đó đúng thật là ngày tuyệt vời nếu như tôi không bị điểm 3 môn toán.Tôi là một học sinh giỏi toán của lớp nên hay ỷ lại về sức hoc của mình.Hôm đó ,cứ ung dung đọc truyện mà tôi không biết được rằng thầy sẽ cho kiểm tra 15 phút và tôi đã bị con điểm 3 đập ngay vào mắt.về nhà, tôi giả vờ nhăn nhó nói với mẹ răng tôi nhức đau vì thế nên tôi khong làm được bài tốt .TÔI CẢM THẤY MẸ TÔI BUỒN LẮM,lúc thì mẹ tôi làm bể bát lúc thì đi vệ sinh quên tắt đèn,… tôi đã hiểu ra và xin lỗi mẹ và hứa sẽ không có lần sau.