0 bình luận về “kể về người mẹ của em mong mọi người giúp mình”
Mẹ tiếng gọi thân thương luôn khiến tôi nhớ về một người đã hi sinh cao cả, phải chính mẹ là người đã hi sinh cao cả cho chính chúng ta. Mẹ tôi đã ngoài 30 tuổi, dáng mẹ hơi gầy và cao cao. Mẹ tôi có 1 khuôn mặt hình trái xoan nhìn rất phúc hậu, nhưng trên khuôn mặt ấy thứ khiến tôi bị hút hồn vẫn chính là đôi mắt. Tôi đã chứng kiến đôi mắt ấy dơm dơm nước mắt vì những lần nghịch dại của tôi hay cũng ánh lên một niềm vui sướng khi tôi được điểm cao hay làm được việc tốt. Đôi bàn tay mẹ hơi sần sùi vì dầm mưa dãi nắng lo toan bao công việc để nuôi tôi, tôi thương mẹ lắm. Ngoài ra mẹ tôi còn có tài nấu ăn, mỗi bữa cơm khi nhìn cả nhà ngon miệng mẹ cũng cười và cảm thấy vui. Nhớ những lần tôi bị ốm me là người đã thức thâu đêm để chăm sóc tôi, mẹ lấy khăn đắp trán cho tôi, lấy thuốc cho tôi uống và thức để quạt cho tôi ngủ. Tôi rất yêu mẹ của tôi, mẹ là người đã hi sinh tất cả để nuôi tôi khôn lớn. Sau này tôi sẽ cố gắng học hành chăm chỉ để trở thành người có ích không làm phụ lòng mẹ đã kỳ vọng ở tôi.
Người em muốn kể là mẹ của em.Mẹ em tên là Nguyễn Thị Phương.Năm nay mẹ em đã 44 tuổi.Mẹ em làm nghề bác sĩ.Mẹ em làm ở Trạm y tế xã Quang Châu.Mẹ em có dáng người cao cao.Khuôn mặt mẹ rất hiền hậu.Mẹ thường khoác chiếc áo trắng rất giản dị mỗi khi đi làm.Hằng ngày,mẹ khám chữa bệnh cho bệnh nhân.Ngoài khám bệnh mẹ còn quản lý nhân viên trong trạm y tế vì mẹ em là trưởng trạm y tế.Tối đến,mẹ còn phải đi trực.Bằng sự quan tâm chăm sóc của một bác sĩ,rất nhiều bệnh nhân đã khỏi bệnh.Họ biết ơn mẹ em rất nhiều.Em rất yêu quý mẹ của em.Em sẽ cố gắng học giỏi để mai sau sẽ trở thành một bác sĩ giỏi như mẹ của em.
xin ctlhn:
có j mong mn bình luận để tui sửa ạ.đừng báo cáo hoặc vote vội ạ.
Mẹ tiếng gọi thân thương luôn khiến tôi nhớ về một người đã hi sinh cao cả, phải chính mẹ là người đã hi sinh cao cả cho chính chúng ta. Mẹ tôi đã ngoài 30 tuổi, dáng mẹ hơi gầy và cao cao. Mẹ tôi có 1 khuôn mặt hình trái xoan nhìn rất phúc hậu, nhưng trên khuôn mặt ấy thứ khiến tôi bị hút hồn vẫn chính là đôi mắt. Tôi đã chứng kiến đôi mắt ấy dơm dơm nước mắt vì những lần nghịch dại của tôi hay cũng ánh lên một niềm vui sướng khi tôi được điểm cao hay làm được việc tốt. Đôi bàn tay mẹ hơi sần sùi vì dầm mưa dãi nắng lo toan bao công việc để nuôi tôi, tôi thương mẹ lắm. Ngoài ra mẹ tôi còn có tài nấu ăn, mỗi bữa cơm khi nhìn cả nhà ngon miệng mẹ cũng cười và cảm thấy vui. Nhớ những lần tôi bị ốm me là người đã thức thâu đêm để chăm sóc tôi, mẹ lấy khăn đắp trán cho tôi, lấy thuốc cho tôi uống và thức để quạt cho tôi ngủ. Tôi rất yêu mẹ của tôi, mẹ là người đã hi sinh tất cả để nuôi tôi khôn lớn. Sau này tôi sẽ cố gắng học hành chăm chỉ để trở thành người có ích không làm phụ lòng mẹ đã kỳ vọng ở tôi.
Người em muốn kể là mẹ của em.Mẹ em tên là Nguyễn Thị Phương.Năm nay mẹ em đã 44 tuổi.Mẹ em làm nghề bác sĩ.Mẹ em làm ở Trạm y tế xã Quang Châu.Mẹ em có dáng người cao cao.Khuôn mặt mẹ rất hiền hậu.Mẹ thường khoác chiếc áo trắng rất giản dị mỗi khi đi làm.Hằng ngày,mẹ khám chữa bệnh cho bệnh nhân.Ngoài khám bệnh mẹ còn quản lý nhân viên trong trạm y tế vì mẹ em là trưởng trạm y tế.Tối đến,mẹ còn phải đi trực.Bằng sự quan tâm chăm sóc của một bác sĩ,rất nhiều bệnh nhân đã khỏi bệnh.Họ biết ơn mẹ em rất nhiều.Em rất yêu quý mẹ của em.Em sẽ cố gắng học giỏi để mai sau sẽ trở thành một bác sĩ giỏi như mẹ của em.
xin ctlhn:
có j mong mn bình luận để tui sửa ạ.đừng báo cáo hoặc vote vội ạ.