“Khi thầy vt bảng bụi phấn rơi rơi, có hạt bụi nào rơi trên bục giảng, có hạt bụi nào rơi trên tóc thấy…”
Câu hát ấy đã gợi lên những điều suy tư, khiến tui giật mình tỉnh giấc nghĩ đến thầy, cô. Tóc thầy, cô cũng phải phai nhòa theo năm tháng.
Cứ mỗi lần tháng 11 ùa về, đến cái ngày mà cả một năm mới có một lần để nhắc học trò nhớ về thầy cô của mình, nhắc đến ngày Nhà Giáo Việt Nam thì mọi ký ức của thời học sinh lại ùa về bài hát này luôn ngân vang trong tâm trí tôi.
Từ lúc khi tôi oa oa cất tiếng khóc đầu tiên, tôi tưởng rằng trong cuộc đời này chỉ có cha mẹ là những người dành cho mình tình yêu thương cao đẹp nhất. Nhưng không, từ khi tôi chập chững bước vào môi trường học tập, tôi mới biết trong cuộc sống này, những người đồng hành cùng tôi trong suốt một quãng đời không chỉ có cha mẹ, mà còn có những người Thầy, người Cô.
Thêm bớt tùy ý sao cho thành 1 bài hoàn chỉnh
K coppy mạg
“Khi thầy viết bảng bụi phấn rơi rơi, có hạt bụi nào rơi trên bục giảng, có hạt bụi nào rơi trên tóc thấy…”
Câu hát tưởng chừng như rất quên thuộc nhưng lại khiến cho ta phải suy tư khi nghĩ đến thầy cô. Mái tóc của thầy cô phải chẳng là do bụi phấn làm bạc đi? hay do chính chúng ta đã tạo nên những sợi tóc đó… Cứ mỗi lần nhắc đến tháng 11, là mỗi lần nhắc học trò chúng tanhớ về thầy cô của mình, nhắc đến ngày Nhà Giáo Việt Nam. Giai điệu ấy vẫn cứ vang vọng bên tai tôi như một kí ức không thể phai nhoà.
Ngay từ khi ta cất tiếng khóc chào đời, từng tiếng “oa…oa” được cất lên. Rồi từng ngày, từng ngày ta lớn lên, cứ ngỡ trên đời này chỉ có ba mẹ là yêu thương mình nhất, dành những tình cảm cao đẹp nhất cho đến khi ta bắt đầu chập chững bước sang một trang giấy mới – một trang giấy mà ta phải rời khỏi sự ấp ủ của cha mẹ mà hành trang từng bước vào đời. Những người đồng hành cùng tôi trong suốt một quãng đời không chỉ có cha mẹ, mà còn có những người Thầy, người Cô. Họ như những người cha, người mẹ thứ 2 của tôi vậy. Cứ thế nhẹ nhàng tiến đến với tôi, dạy tôi từng lời ăn, tiếng nói, từng chữ viết a, ơ…. Như T. Thore đã nói, “Người cha chính là thầy dạy đầu tiên của đứa trẻ”, quả không sai….
(văn tự làm nên k đc hay, nếu k hài lòng thì báo cáo cho bn khác làm)
“Khi thầy viết bảng bụi phấn rơi rơi, có hạt bụi nào rơi trên bục giảng, có hạt bụi nào rơi trên tóc thầy…”
Mỗi khi câu hát ấy vang lên lại gợi trong tôi những suy nghĩ, những tình cảm yêu thương , biết ơn muốn tri ân gửi đến cô thầy . Và hôm nay khi giai điệu ấy lại cất lên một lần nữa tôi chợt bàng hoàng , xúc động làm sao, chợt nhận ra lại thêm một năm cô thầy dạy mình , chợt nhận ra sắp đến ngày nhà giáo ..
Từ lúc khi tôi oa oa cất tiếng khóc đầu tiên, tôi tưởng rằng trong cuộc đời này chỉ có cha mẹ là những người dành cho mình tình yêu thương cao đẹp nhất. Nhưng không, từ khi tôi chập chững bước vào môi trường học tập, tôi mới biết trong cuộc sống này, những người đồng hành cùng tôi trong suốt một quãng đời không chỉ có cha mẹ, mà còn có những người Thầy, người Cô. Họ yêu thương tôi , dành cho tôi những tình cảm chân thành và vô cùng đẹp đẽ. Họ là những người cầm bút uốn nắn cho tôi những nét ngây ngô đầu tiên. Họ là những người mở mang trí thức , dạy cho tôi biết bao điều hay lẽ phải . Họ là những người dạy tôi biết yêu thương , san sẻ, quan tâm hơn người bên cạnh . Họ là những người góp sức nâng cánh cho những ước mơ của tôi bay cao bay xa hơn. Vậy nên đối với tôi , thầy cô tựa như người mẹ, người cha thứ hai của bản thân vậy . Suốt cả cuộc đời này tôi sẽ luôn nhớ ơn họ..
Sắp đến ngày nhà giáo , tôi xin chân thành gửi đến những người cha người mẹ của mình những lời tri ân , lời chúc đẹp đẽ nhất ‘ Con chúc cô thầy luôn luôn hạnh phúc , vui vẻ . Con yêu cô thầy nhiều lắm ‘