Kỉ niệm tuổi thơ luôn có ý nghĩa đặc biệt đối với mỗi người.Với cảm hứng được khơi gợi từ văn bản có chứa đoạn trích,em hãy viết một đoạn văn ngắn ( từ 10-15 câu) về một kỉ niệm tuổi thơ sâu sắc của mình,trong đó có sử dụng trợ từ và thán từ ( gạch chân dưới trợ từ và thán từ ).
Đối với tôi, mẹ là người tôi thương nhất. Có một lần tỗi đã vô tình làm mẹ buồn. Vào một hôm nọ, khi đi học về thì bỗng nhiên tôi thấy mẹ đang xem quyển nhật kí của mình. Tôi hét lớn, nói rằng:”Sao mẹ quá đáng thế, mẹ không được xem trộm bí mật của con, con giận mẹ, con không cần mẹ nữa”.Cứ tưởng mình sẽ nhận một cái tát đau điếng, nhưng không ngờ mẹ chỉ im lặng, hai gò má của mẹ đỏ lên và khóe mắt bắt đầu rưng rưng. Có một điều gì đó khiến tôi không dám nhìn vào mắt mẹ. tôi đã chạy vào một mạch vào phòng và nằm khóc, mặc cho bố đang gọi ở ngoài, Nhưng sang ngày hôm sau, khi tỉnh dậy tôi chợt nghĩ rằng mình thật có lỗi với mẹ và tôi đã hạy lại ôm mẹ và nói:”Con xin lỗi mẹ rất nhiều’!’, mẹ không giận tôi mà còn sẵn sàng tha thứ cho tôi nữa.
Kỉ niệm về lần đi chơi dưới mưa hồi nhỏ mãi là kỉ niệm đẹp trong kí ức tuổi thơ tôi. Khi ấy, tôi còn quá nhỏ để hiểu rằng dầm mưa là không nên, là sẽ bị ốm. Cơn mưa đến với những dấu hiệu rõ nét. Bầu trời tối sầm lại, gió kéo đến, cây cối nghiêng ngả. Tôi và Linh- người hàng xóm của tôi đã đứng trong nhà mà nhìn ra mưa trong tất cả háo hức. Hai đứa chạy ra hiên, đưa tay hứng những giọt mưa rơi lộp bộp trong sự thích thú. Thế rồi hai đứa vừa cười nói vừa nghĩ đến viễn cảnh giống phim Hàn Quốc lãng mạn chiếu trên Tivi. Chính hình ảnh nam nữ chính gặp nhau, làm lành dưới mưa và họ lại về bên nhau đã mở ra thế giới mơ mộng trong chúng tôi khi ấy để chúng tôi cho rằng mưa là một điều gì đó đẹp đẽ lắm vì mưa làm con người lại hạnh phúc. Xong ý định tắm mưa nổi lên như một lẽ tự nhiên. Hai đứa chạy ra ngoài sân và hú hét. Nước mưa xối vào mặt, quần áo chúng tôi ướt hết, tóc tai rũ rượi nhưng cảm giác thỏa mãn khi ấy làm hai đứa chẳng nghĩ gì. Niềm vui như lan tỏa theo từng giọt mưa. Tôi tự hỏi sao khi ấy chúng tôi có thể to gan đến thế và dám đứng dưới trời mưa sấm sét. Nhưng chao ôi, kết cục thì đau thương vô cùng khi cả hai cảm lạnh cả một tuần trời mà người lớn không hiểu vì sao do hai đứa đã phi tang tất cả vật chứng rồi. NGhĩ lại ksi ức ấy mà lòng tôi giờ vẫn nao nao.