Kỷ niệm đẹp nhất của em về kỉ niệm tuổi học trò ( văn tự sự kết hợp miêu tả và biểu cảm ) *làm cho e bài mới được ko ạ *em cảm ơn nhìu
Kỷ niệm đẹp nhất của em về kỉ niệm tuổi học trò ( văn tự sự kết hợp miêu tả và biểu cảm ) *làm cho e bài mới được ko ạ *em cảm ơn nhìu
Đã lâu rồi không nghe những âm thanh quen thuộc ngày nào, trong ca từ, giai điệu điều tạo ra một tiết tấu vừa phải, nhẹ nhàng nhưng đầy tình cảm và có cái gì đó cay cay ở khóe mi. Lâu lắm rồi không nghe bài về tình bạn, thuở học sinh cắp sách hay những bài ủy mị về tuổi thơ. Như một thói quen nghe nhạc, tìm MV để xem và trước mắt là một thước phim đầy ý nghĩa gợi nhớ cho tôi rất nhiều kỉ niệm. Nghe rất nhiều bài, đọng lại nhiều kí ức nhưng có lẽ bài hát này cho tôi nhiều cảm xúc nhất và tạo thành một đợt sóng nhỏ cứ lăn tăn trong tim.
Sau bao nhiêu bộn bề của cuộc sống, vòng xoáy của thời gian thì tôi thấy mình trưởng thành hơn một chút nhưng song song với nó là tuổi thơ mất dần đi theo từng giây. Tôi không còn cười nhiều như trước, không có những ước mơ đầy niềm tin, không khóc thỏa thích khi buồn, không còn được nô đùa bên đám bạn hay những lúc giận hờn bồng bột của tuổi trẻ. Giờ đây bên công việc, suy nghĩ cho ngày mai, cho tương lai rồi cuộc sống mưu sinh cứ đè nặng lên đôi vai vốn dĩ nó không đủ sức để gánh vác nhưng phải cố, phải sống vì cái quy luật tuần hoàn của thời gian và cái mô tuýp quen thuộc của xã hội.
Ngày ấy là một chàng trai đầy ước mơ, tự tin, hồn nhiên và đầy hoài bão về tương lai. Thời cấp ba của tôi là cả một kí ức đẹp và đầy kỉ niệm, tôi là chàng trai thứ ba của lớp chuyên văn vì lớp chỉ có ba nam thôi. Số là thế này, cấp hai tính thi thử thôi ai ngờ may mắn đậu vào cái lớp chuyên văn – toàn con gái. Lớp ba mươi bảy bạn, ba nam và ba mươi bốn nữ. Ngay lần đầu tiên vào lớp là nói với cha, cho con chuyển sang lớp đại trà – lớp không chuyên và hôm sau cha vào trường xin thầy hiệu trưởng nhưng thầy không đồng ý vì vậy ngậm đắng nuốt cay ở lại một rừng hoa.
Ba năm ở lại cái lớp Văn với bao nhiêu kỉ niệm, buồn có, vui có, khóc có, bực có, thất vọng có, tự hào có và bao nhiêu là thứ trên đời điều đổ vào năm cấp ba đầy kí ức của tôi. Năm mười hai cũng là năm chia tay đầy nước mắt, ai cũng chuẩn bị cho mình những hành trang sẵn sàng để bước tiếp con đường tiếp theo đầy chông gai. Với cảm xúc bay bổng, ủy mị nên lớp văn là lớp có nhiều nước mắt nhất khiến mưa như tràn cả sân trường.