Làm 1 bài văn biểu cảm về loài hoa/ cây em yêu( không chép mạng pls)
0 bình luận về “Làm 1 bài văn biểu cảm về loài hoa/ cây em yêu( không chép mạng pls)”
Mùa hè đến! Mùa của bằng lăng,hoa nởtím ngắt hai bên đường phố Việt Trì. Khi bông hoa loa kèn trắng tinh e ấp đầy kiêu xa đang dần khép lại sau hơn một tháng nở rộ tỏa hương trên những con phố, trong những nếp nhà thì phố phường lại được tô điểm bởi những bông bằng lăng tím đầu mùa.
Mới chỉ hơn một tuần thôi, những bông hoa tím bỗng nở tung, rung rinh theo cái nắng đầu hè. Cây bằng lăng được che phủ một màu tím dễ thương đến lạ lùng. Gió mơn man nhảy nhót trên từng tán lá, nắng mới làm rạng ngời trên những cành hoa tím. Bằng lăng thân thương bỗng làm cho ta ngỡ ngàng trên con phố. Màu tím của bằng lăng dịu dàng trong nắng sớm, rực rỡ lúc nắng trưa, mà đằm thắm trong nắng chiều. Thật lạ biết bao bởi màu tím của bằng lăng ở những khoẳng khắc khác nhau đem tới cho đời biết bao tình cảm tinh tế. Sau một cơn mưa rào mùa hạ, phố được phủ bởi những cánh hoa tím biếc. Trong không gian tinh khiết còn đọng hạt sương, ngước mắt nhìn những cánh hoa đang rung rinh bởi những giọt nước còn vương lạitâm hồnbỗng lướt nhẹ sau cái nắng hè gay gắt.
Bằng lăng tím đến với tôi cũng đầy bất ngờ và ngỡ ngàng như cái cách mà hoa làm đẹp cho phố phường. Sắc tím của bằng lăng được trải dài từ đường vào ngõ trên mỗi bước chân tôi về nhà và cuối cùng là một bình pha lê to cắm đầy những cành hoa tím bừng sáng cả nhà tôi. Và tôi chưa hiểu ai đã cắm bằng lăng vào nhà để đem đến một niềm vui bừng sáng trong ngôi nhà của tôi? Tôi ngây ngất ngắm và yêu màu tím của hoa bằng lăng từ đó. Và su này tôi mới biết bố chính là người đã đem sự kì diệu mang màu tím giản dị tới cho nhà tôi để giờ đây, mỗi sáng bằng lăng cùng tôi đến trường rồi chiều về những hàng cây bằng lăng lại đón tôi bằng một cảm giác dịu dàng ở chính ngôi nhà của mình. Tôi gọi tháng năm là mùa của bằng lăng tím. Bằng lăng bất chợt đến rồi cũng bất chợt đi khi mà người ta còn chưa kịp cảm nhận hết, nhưng màu tím của bằng lăng thì vẫn còn đọng lại trong tâm trí mỗi người. Mùa bằng lăng năm nay của tôi dường như tím hơn, dịu ngọt hơn và cũng lãng mạn dơn khi có một người bạn mới luôn cùng tôi chia sẻ trên đường đời và cùng cảm nhận bằng lăng qua năm tháng. Ôi! Màu tím bằng lăng. #Juunian (Juu)
Hè sang nắng lên hoa về đỏ tươi. Mùa hoa báo tin ve sầu nhạc buông. Cùng phô sắc tươi. Hoa thêm mặn mà. Đồng hòa ca khúc hát yêu đời. Nhẹ cơn gió đưa hoa rơi từng cánh. Gợi bao nhớ nhung… Đây là những lời bài hát vô cùng ý nghĩa trong ca khúc Mùa hoa phượng. Mỗi lần nghe câu hát ấy, em lại chợt xao xuyến nhớ về cây phượng trước cổng trường.
Cây phượng ấy không biết trồng tự bao giờ, từ lần đầu tiên đến trường em đã thấy cây sừng sững ở đấy. Rễ cây to, trồi lên cả trên mặt đất như những con rắn lớn. Thân cây cao hơn cả cổng trường, to đến phải hai học sinh ôm mới hết. Vỏ thân cây màu nâu sẫm, xù xì, những vết hằn của thời gian. Cây phượng già có tán lá xum xuê, che mát cho cả cổng trường. Là nơi cho những học sinh đến sớm ngồi nghỉ ngơi. Và cây phượng ấy cũng chính là dấu hiệu, là một biểu tượng cho ngôi trường của em.
Suốt cả năm, cây phượng già như một người bảo vệ trầm tĩnh, im lặng đứng gác cho cả ngôi trường. Đến cuối tháng tư, đầu tháng năm, cây cựa mình, vươn dậy. Từ trong những cành khô, những mầm hoa dần nhú ra, hút hết những cái nóng đổ lửa của mùa hè để mà bùng cháy. Ngay cả quá trình ấy cũng diễn ra hết sức thầm lặng. Ngày ngày, rất nhiều người đi ngang qua nhưng chẳng mấy ai để ý. Chỉ đến khi tiếng ve râm ran cả góc trời, các cô cậu học trò đã thi xong. Mọi người mới chợt nhận ra, thì lúc ấy, hoa phượng đã nở đỏ rực cả cổng trường. Màu đỏ ấy báo hiệu một mùa thi vất vả đã trôi qua, màu hè đã về. Màu đỏ ấy đem đến niềm vui sướng của kì nghỉ dài ngày, nhưng cũng đem đến nỗi buồn của sự chia xa. Có những cậu học trò phải tạm xa trường vài tháng, nhưng cũng có những người có lẽ là không biết bao giờ mới được trở lại. Mỗi lần nhìn thấy hoa phượng nở, ai cũng thổn thức nhớ về những ngày tháng học trò vô tư của mình. Dường như bất kì học sinh nào cũng từng ép hoa phượng thành cánh bướm cất trong cuốn vở. Đó không phải chỉ là một trò chơi, mà đó là cách thức riêng để giữ lại kỉ niệm đẹp của học sinh. Rồi học sinh nghỉ hè. Ngôi trường lại cô đơn, vắng bóng người. Cây phượng vẫn đỏ rực như thế, cháy hết mình, cho đến tận ngày học sinh trở lại trường, lại được gặp những khuôn mặt thân thương ấy mới chịu tàn phai.
Mỗi ngày đến trường, em thường ngước nhìn lên tán lá xanh của cây phượng già ấy. Nhìn để chờ đợi, để trông ngóng những đốm lửa phượng đỏ ấy bùng lên. Khi ấy, em lại thêm yêu cây phượng, thêm yêu ngôi trường và tuổi học trò ngây ngô của mình.
Mùa hè đến! Mùa của bằng lăng, hoa nở tím ngắt hai bên đường phố Việt Trì. Khi bông hoa loa kèn trắng tinh e ấp đầy kiêu xa đang dần khép lại sau hơn một tháng nở rộ tỏa hương trên những con phố, trong những nếp nhà thì phố phường lại được tô điểm bởi những bông bằng lăng tím đầu mùa.
Mới chỉ hơn một tuần thôi, những bông hoa tím bỗng nở tung, rung rinh theo cái nắng đầu hè. Cây bằng lăng được che phủ một màu tím dễ thương đến lạ lùng. Gió mơn man nhảy nhót trên từng tán lá, nắng mới làm rạng ngời trên những cành hoa tím. Bằng lăng thân thương bỗng làm cho ta ngỡ ngàng trên con phố. Màu tím của bằng lăng dịu dàng trong nắng sớm, rực rỡ lúc nắng trưa, mà đằm thắm trong nắng chiều. Thật lạ biết bao bởi màu tím của bằng lăng ở những khoẳng khắc khác nhau đem tới cho đời biết bao tình cảm tinh tế. Sau một cơn mưa rào mùa hạ, phố được phủ bởi những cánh hoa tím biếc. Trong không gian tinh khiết còn đọng hạt sương, ngước mắt nhìn những cánh hoa đang rung rinh bởi những giọt nước còn vương lại tâm hồn bỗng lướt nhẹ sau cái nắng hè gay gắt.
Bằng lăng tím đến với tôi cũng đầy bất ngờ và ngỡ ngàng như cái cách mà hoa làm đẹp cho phố phường. Sắc tím của bằng lăng được trải dài từ đường vào ngõ trên mỗi bước chân tôi về nhà và cuối cùng là một bình pha lê to cắm đầy những cành hoa tím bừng sáng cả nhà tôi. Và tôi chưa hiểu ai đã cắm bằng lăng vào nhà để đem đến một niềm vui bừng sáng trong ngôi nhà của tôi? Tôi ngây ngất ngắm và yêu màu tím của hoa bằng lăng từ đó. Và su này tôi mới biết bố chính là người đã đem sự kì diệu mang màu tím giản dị tới cho nhà tôi để giờ đây, mỗi sáng bằng lăng cùng tôi đến trường rồi chiều về những hàng cây bằng lăng lại đón tôi bằng một cảm giác dịu dàng ở chính ngôi nhà của mình. Tôi gọi tháng năm là mùa của bằng lăng tím. Bằng lăng bất chợt đến rồi cũng bất chợt đi khi mà người ta còn chưa kịp cảm nhận hết, nhưng màu tím của bằng lăng thì vẫn còn đọng lại trong tâm trí mỗi người.
Mùa bằng lăng năm nay của tôi dường như tím hơn, dịu ngọt hơn và cũng lãng mạn dơn khi có một người bạn mới luôn cùng tôi chia sẻ trên đường đời và cùng cảm nhận bằng lăng qua năm tháng. Ôi! Màu tím bằng lăng.
#Juunian (Juu)
#Good_luck
Hè sang nắng lên hoa về đỏ tươi. Mùa hoa báo tin ve sầu nhạc buông. Cùng phô sắc tươi. Hoa thêm mặn mà. Đồng hòa ca khúc hát yêu đời. Nhẹ cơn gió đưa hoa rơi từng cánh. Gợi bao nhớ nhung… Đây là những lời bài hát vô cùng ý nghĩa trong ca khúc Mùa hoa phượng. Mỗi lần nghe câu hát ấy, em lại chợt xao xuyến nhớ về cây phượng trước cổng trường.
Cây phượng ấy không biết trồng tự bao giờ, từ lần đầu tiên đến trường em đã thấy cây sừng sững ở đấy. Rễ cây to, trồi lên cả trên mặt đất như những con rắn lớn. Thân cây cao hơn cả cổng trường, to đến phải hai học sinh ôm mới hết. Vỏ thân cây màu nâu sẫm, xù xì, những vết hằn của thời gian. Cây phượng già có tán lá xum xuê, che mát cho cả cổng trường. Là nơi cho những học sinh đến sớm ngồi nghỉ ngơi. Và cây phượng ấy cũng chính là dấu hiệu, là một biểu tượng cho ngôi trường của em.
Suốt cả năm, cây phượng già như một người bảo vệ trầm tĩnh, im lặng đứng gác cho cả ngôi trường. Đến cuối tháng tư, đầu tháng năm, cây cựa mình, vươn dậy. Từ trong những cành khô, những mầm hoa dần nhú ra, hút hết những cái nóng đổ lửa của mùa hè để mà bùng cháy. Ngay cả quá trình ấy cũng diễn ra hết sức thầm lặng. Ngày ngày, rất nhiều người đi ngang qua nhưng chẳng mấy ai để ý. Chỉ đến khi tiếng ve râm ran cả góc trời, các cô cậu học trò đã thi xong. Mọi người mới chợt nhận ra, thì lúc ấy, hoa phượng đã nở đỏ rực cả cổng trường. Màu đỏ ấy báo hiệu một mùa thi vất vả đã trôi qua, màu hè đã về. Màu đỏ ấy đem đến niềm vui sướng của kì nghỉ dài ngày, nhưng cũng đem đến nỗi buồn của sự chia xa. Có những cậu học trò phải tạm xa trường vài tháng, nhưng cũng có những người có lẽ là không biết bao giờ mới được trở lại. Mỗi lần nhìn thấy hoa phượng nở, ai cũng thổn thức nhớ về những ngày tháng học trò vô tư của mình. Dường như bất kì học sinh nào cũng từng ép hoa phượng thành cánh bướm cất trong cuốn vở. Đó không phải chỉ là một trò chơi, mà đó là cách thức riêng để giữ lại kỉ niệm đẹp của học sinh. Rồi học sinh nghỉ hè. Ngôi trường lại cô đơn, vắng bóng người. Cây phượng vẫn đỏ rực như thế, cháy hết mình, cho đến tận ngày học sinh trở lại trường, lại được gặp những khuôn mặt thân thương ấy mới chịu tàn phai.
Mỗi ngày đến trường, em thường ngước nhìn lên tán lá xanh của cây phượng già ấy. Nhìn để chờ đợi, để trông ngóng những đốm lửa phượng đỏ ấy bùng lên. Khi ấy, em lại thêm yêu cây phượng, thêm yêu ngôi trường và tuổi học trò ngây ngô của mình.