làm bài văn tự sự về tôi thấy mình đã khôn lớn
Không chép mạng giúp mình nha!
0 bình luận về “làm bài văn tự sự về tôi thấy mình đã khôn lớn
Không chép mạng giúp mình nha!”
Đáp án:
Giải thích các bước giải:
Đề: Tôi thấy mình đã khôn lớn.Bài làm:“Ngày đi tháng chạy năm bayThời gian nước chảy chẳng quay được về”
Thời gian có lẽ là điều kì diệu nhất trên cuộc đời này. Nó trôi qua thật nhanh, khiến con người chúng ta thay đổi đáng kể. Tôi cũng vậy. Đến 1 ngày, nhìn lại bản thân, tôi bỗng nhận ra: mình đã khôn lớn.
Đặc điểm đầu tiên khiến tôi thấy mình đã thay đổi là hình thức. Ở cái tuổi 13, tôi đã thay đổi khá nhiều, từ đôi mắt, làn da, giọng nói,.. Mái tóc tôi dài, đen nhánh và đẹp hơn rất nhiều. “Cái răng cái tóc là góc con người”, vì vậy, tôi chăm sóc rất kĩ lưỡng mái tóc của mình: Chải chuốt, thường xuyên gội đầu bằng những sản phẩm tốt, dùng dầu xả để mái tóc mượt hơn,.. Ánh mắt ngày càng sắc sảo, tự tin và luôn chứa sự tò mò đối với mọi thứ, muốn được tìm hiểu về cuộc sống xung quanh. Làn da tôi xuất hiện nhiều nốt mụn do đã đến tuổi dậy thì. Khi bắt đầu có mụn, tôi vô cùng lo lắng. Hằng ngày, tôi đều đứng trước gương săm soi từng nốt mụn, sờ và thi thoảng còn nặn chúng ra với hi vọng sẽ mau hết. Nhưng rồi tôi nhận ra, càng làm như vậy, chúng càng nổi nhiều và đau rát hơn. Vì vậy, tôi đã dưỡng da 1 cách khoa học bằng cách rửa mặt hằng ngày, không chạm tay lên mụn kết hợp cùng việc ăn nhiều rau xanh,..Trái ngược với dáng người nhỏ và thấp ngày trước, tôi đã cao hơn và đã tăng cân khá nhiều. Tôi cũng chú ý đến hình ảnh của mình trong mắt người khác, biết lắng nghe, biết để ý những gì người khác nghĩ về mình. Vì vậy, tôi đã thay đổi bản thân, từ cách ăn nói, cách đi đứng đến trang phục. Tôi luôn cẩn trọng trong từng lời nói, nói năng dịu dàng hơn, nói gì cũng suy nghĩ trước và tôi học được cách lắng nghe nhiều hơn nói. Trang phục của tôi không còn là những chiếc đầm công chúa mẹ chọn như lúc nhỏ mà là những set đồ năng động do tôi tự chọn lựa để theo đuổi phong cách của mình. Mái tóc luôn buộc gọn gàng, kẹp tóc, hoa tai,..đều tinh tế.
Không chỉ thay đổi về hình thức mà trong tình cảm, nhận thức, tôi cũng thay đổi đến bất ngờ. Tôi dần nhận ra thế nào là tình cảm gia đình. Người thương yêu ta nhất, không ai khác là mẹ, bởi tình mẹ luôn bao la như biển Thái Bình. Trong nhà, mẹ lúc nào cũng hy sinh và quan tâm tôi, nhường cho tôi những thứ ngon nhất, tốt nhất. Tất cả mọi điều mẹ làm đều xuất phát từ tình thương con, mong cho con có được những điều tốt đẹp nhất có thể. Mẹ cũng là người bạn của tôi, là người luôn lắng nghe và chia sẻ với tôi những điều thầm kín của tuổi mới lớn Vì vậy đối với tôi, mẹ luôn là người tôi yêu thương hơn cả.
Không giống như tình cảm ấm áp của mẹ, tình yêu của bố có thể vô cùng gai góc. Sự nghiêm khắc, kỷ luật, kiệm lời của bố đôi khi đã làm tôi nghĩ rằng bố không thương tôi. Nhưng thật ra, bố luôn âm thầm theo sau, quan tâm và dõi theo từng bước trưởng thành của tôi. Bố vẫn luôn cầu nguyện cho những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với tôi. Trước đây, tôi cho rằng đó là việc bố mẹ hiển nhiên phải làm mà không chút nghĩ suy. Nhưng bây giờ, tôi đã hiểu hơn và trân trọng tình cảm gia đình hơn. Bởi tôi hiểu rằng, gia đình là nơi duy nhất luôn dang tay đón tôi về dù tôi có thành danh hay không…
Nhận thức đi đôi với hành động, vì vậy, những hành động của tôi cũng đã thay đổi. Trái với sự ngỗ nghịch, hư hỏng, làm bố mẹ buồn lòng khi nhỏ, giờ đây, tôi đã thay đổi rất nhiều. Tôi trở nên chăm học, nghe lời bố mẹ và giúp đỡ bố mẹ nhiều hơn. Tôi cũng thường chia sẻ công việc nhà với mẹ, giúp mẹ làm những việc nhỏ để mẹ đỡ phải vất vả khi vừa phải đi làm vừa lo việc nhà. Và tôi đã trở thành 1 người mà mẹ có thể tin tưởng và chia sẻ những chuyện buồn vui về bố mẹ, về cuộc sống,..Lúc trước, tôi rất ích kỷ, không thích em gái mình vì tôi cho rằng, bố mẹ thương em hơn tôi. Vì vậy mà tôi luôn mắng em vì những việc rất nhỏ. Nhưng bây giờ, tôi đã lớn, biết thương em và nhường nhịn em hơn. Với chính bản thân, tôi cũng thay đổi. Trước kia, khi chơi với các bạn, tôi đều thoải mái nô đùa, không phân biệt giới tính. Nhưng bây giờ, đứng trước các bạn nam, đôi lúc tôi thấy có sự ngại ngùng kì lạ.. Tôi cũng không đi chơi với đám bạn nhiều như lúc trước mà để bản thân có được những lúc yên tĩnh, ngắm hoa nở, ngắm trời xanh mây trắng, ngắm những ánh mặt trời đan vào nhau… Dù những điều này có thể vớ vẩn với nhiều người, nhưng nó giúp tôi cảm thấy thanh thản hơn giữa thực tại khắc nghiệt. Có lẽ đối với mọi người, những thay đổi trên chỉ là điều đơn giản, nhưng nó đã giúp tôi cảm nhận rằng mình đã thay đổi và tiến bộ hơn rất nhiều. Tuy nhiên, tôi biết mình phải luôn hoàn thiện bản thân như những đóa hoa hướng dương luôn hướng tới ánh mặt trời.
Khôn lớn, trưởng thành là một chuyến hành trình dài mà ai cũng phải trải qua. Trên chuyến hành trình ấy, làm sao có thể tránh khỏi những phong ba bão táp, những thử thách gian nan? Nhưng, tôi không sợ đâu, tôi sẽ bước tiếp, vì tôi biết dù có bao nhiêu bão giông cuộc đời, vẫn sẽ có 1 bến đỗ cho tôi dừng chân, dang tay đón tôi vào lòng. Bến đỗ đó mang tên “gia đình”…
Đáp án:
Giải thích các bước giải:
Đề: Tôi thấy mình đã khôn lớn.Bài làm:“Ngày đi tháng chạy năm bayThời gian nước chảy chẳng quay được về”
Thời gian có lẽ là điều kì diệu nhất trên cuộc đời này. Nó trôi qua thật nhanh, khiến con người chúng ta thay đổi đáng kể. Tôi cũng vậy. Đến 1 ngày, nhìn lại bản thân, tôi bỗng nhận ra: mình đã khôn lớn.
Đặc điểm đầu tiên khiến tôi thấy mình đã thay đổi là hình thức. Ở cái tuổi 13, tôi đã thay đổi khá nhiều, từ đôi mắt, làn da, giọng nói,.. Mái tóc tôi dài, đen nhánh và đẹp hơn rất nhiều. “Cái răng cái tóc là góc con người”, vì vậy, tôi chăm sóc rất kĩ lưỡng mái tóc của mình: Chải chuốt, thường xuyên gội đầu bằng những sản phẩm tốt, dùng dầu xả để mái tóc mượt hơn,.. Ánh mắt ngày càng sắc sảo, tự tin và luôn chứa sự tò mò đối với mọi thứ, muốn được tìm hiểu về cuộc sống xung quanh. Làn da tôi xuất hiện nhiều nốt mụn do đã đến tuổi dậy thì. Khi bắt đầu có mụn, tôi vô cùng lo lắng. Hằng ngày, tôi đều đứng trước gương săm soi từng nốt mụn, sờ và thi thoảng còn nặn chúng ra với hi vọng sẽ mau hết. Nhưng rồi tôi nhận ra, càng làm như vậy, chúng càng nổi nhiều và đau rát hơn. Vì vậy, tôi đã dưỡng da 1 cách khoa học bằng cách rửa mặt hằng ngày, không chạm tay lên mụn kết hợp cùng việc ăn nhiều rau xanh,..Trái ngược với dáng người nhỏ và thấp ngày trước, tôi đã cao hơn và đã tăng cân khá nhiều. Tôi cũng chú ý đến hình ảnh của mình trong mắt người khác, biết lắng nghe, biết để ý những gì người khác nghĩ về mình. Vì vậy, tôi đã thay đổi bản thân, từ cách ăn nói, cách đi đứng đến trang phục. Tôi luôn cẩn trọng trong từng lời nói, nói năng dịu dàng hơn, nói gì cũng suy nghĩ trước và tôi học được cách lắng nghe nhiều hơn nói. Trang phục của tôi không còn là những chiếc đầm công chúa mẹ chọn như lúc nhỏ mà là những set đồ năng động do tôi tự chọn lựa để theo đuổi phong cách của mình. Mái tóc luôn buộc gọn gàng, kẹp tóc, hoa tai,..đều tinh tế.
Không chỉ thay đổi về hình thức mà trong tình cảm, nhận thức, tôi cũng thay đổi đến bất ngờ. Tôi dần nhận ra thế nào là tình cảm gia đình. Người thương yêu ta nhất, không ai khác là mẹ, bởi tình mẹ luôn bao la như biển Thái Bình. Trong nhà, mẹ lúc nào cũng hy sinh và quan tâm tôi, nhường cho tôi những thứ ngon nhất, tốt nhất. Tất cả mọi điều mẹ làm đều xuất phát từ tình thương con, mong cho con có được những điều tốt đẹp nhất có thể. Mẹ cũng là người bạn của tôi, là người luôn lắng nghe và chia sẻ với tôi những điều thầm kín của tuổi mới lớn Vì vậy đối với tôi, mẹ luôn là người tôi yêu thương hơn cả.
Không giống như tình cảm ấm áp của mẹ, tình yêu của bố có thể vô cùng gai góc. Sự nghiêm khắc, kỷ luật, kiệm lời của bố đôi khi đã làm tôi nghĩ rằng bố không thương tôi. Nhưng thật ra, bố luôn âm thầm theo sau, quan tâm và dõi theo từng bước trưởng thành của tôi. Bố vẫn luôn cầu nguyện cho những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với tôi. Trước đây, tôi cho rằng đó là việc bố mẹ hiển nhiên phải làm mà không chút nghĩ suy. Nhưng bây giờ, tôi đã hiểu hơn và trân trọng tình cảm gia đình hơn. Bởi tôi hiểu rằng, gia đình là nơi duy nhất luôn dang tay đón tôi về dù tôi có thành danh hay không…
Nhận thức đi đôi với hành động, vì vậy, những hành động của tôi cũng đã thay đổi. Trái với sự ngỗ nghịch, hư hỏng, làm bố mẹ buồn lòng khi nhỏ, giờ đây, tôi đã thay đổi rất nhiều. Tôi trở nên chăm học, nghe lời bố mẹ và giúp đỡ bố mẹ nhiều hơn. Tôi cũng thường chia sẻ công việc nhà với mẹ, giúp mẹ làm những việc nhỏ để mẹ đỡ phải vất vả khi vừa phải đi làm vừa lo việc nhà. Và tôi đã trở thành 1 người mà mẹ có thể tin tưởng và chia sẻ những chuyện buồn vui về bố mẹ, về cuộc sống,..Lúc trước, tôi rất ích kỷ, không thích em gái mình vì tôi cho rằng, bố mẹ thương em hơn tôi. Vì vậy mà tôi luôn mắng em vì những việc rất nhỏ. Nhưng bây giờ, tôi đã lớn, biết thương em và nhường nhịn em hơn. Với chính bản thân, tôi cũng thay đổi. Trước kia, khi chơi với các bạn, tôi đều thoải mái nô đùa, không phân biệt giới tính. Nhưng bây giờ, đứng trước các bạn nam, đôi lúc tôi thấy có sự ngại ngùng kì lạ.. Tôi cũng không đi chơi với đám bạn nhiều như lúc trước mà để bản thân có được những lúc yên tĩnh, ngắm hoa nở, ngắm trời xanh mây trắng, ngắm những ánh mặt trời đan vào nhau… Dù những điều này có thể vớ vẩn với nhiều người, nhưng nó giúp tôi cảm thấy thanh thản hơn giữa thực tại khắc nghiệt. Có lẽ đối với mọi người, những thay đổi trên chỉ là điều đơn giản, nhưng nó đã giúp tôi cảm nhận rằng mình đã thay đổi và tiến bộ hơn rất nhiều. Tuy nhiên, tôi biết mình phải luôn hoàn thiện bản thân như những đóa hoa hướng dương luôn hướng tới ánh mặt trời.
Khôn lớn, trưởng thành là một chuyến hành trình dài mà ai cũng phải trải qua. Trên chuyến hành trình ấy, làm sao có thể tránh khỏi những phong ba bão táp, những thử thách gian nan? Nhưng, tôi không sợ đâu, tôi sẽ bước tiếp, vì tôi biết dù có bao nhiêu bão giông cuộc đời, vẫn sẽ có 1 bến đỗ cho tôi dừng chân, dang tay đón tôi vào lòng. Bến đỗ đó mang tên “gia đình”…
“Ngày nào em bé cỏn con
Bây giờ em đã lớn khôn thế này
Cơm cha áo mẹ chữ thầy
Nghĩ sao cho bõ những ngày ước ao”
100% tự làm nha, bạn đừng lo.
CHÚC BẠN HỌC TỐT