Làm giúp mình bài dàn ý về cuộc gặp gỡ với trẻ em ở làng SOS với ạ ko chéo mạng nha theo gợi ý sau 1 MB: GThiệu khái quát về Thời gian nào , địa điể

Làm giúp mình bài dàn ý về cuộc gặp gỡ với trẻ em ở làng SOS với ạ ko chéo mạng nha theo gợi ý sau
1 MB: GThiệu khái quát về Thời gian nào , địa điểm ở đâu, nhân dịp nào,
đi cùng với ai
2 TB: mở đầu cuộc gặp gỡ
Cảm xúc, đc gặp những ai, quang cảnh nhu thế nào?
Cảm xúc của em , ấn tượng lần đầu tiên về nơi đó và mọi người ở đó ntn
Diễn biến cuộc gặp gỡ, lúc chia tay ra sao, suy nghĩ ntn? Có hẹn trở lại ko
3 kb : nêu suy nghi sau chuyến đi đó
Mn làm giúp mình với mình đang cần gấp

0 bình luận về “Làm giúp mình bài dàn ý về cuộc gặp gỡ với trẻ em ở làng SOS với ạ ko chéo mạng nha theo gợi ý sau 1 MB: GThiệu khái quát về Thời gian nào , địa điể”

  1. Tôi và ông giáo là hai người hàng xóm thân thiết. Mỗi khi chiều xuống, tôi lại sang bên nhà ông giáo cùng uống nước chè. Hôm nay cũng vậy, thật tình cờ, tôi đã chứng kiến trọn vẹn câu chuyện bán chó của lão Hạc. Tôi không khỏi xúc động trước tấm lòng nhân hậu của lão – người đã gần đất xa trời.

    Ông giáo làm nghề dạy học đã lâu nhưng cuộc sống cũng chẳng khá giả gì. Ổng cùng vợ con sống trong một căn nhà đơn sơ nhỏ bé. Trong nhà chỉ giản dị một cái chõng tre, một cái giường cũ, mấy bộ quần áo, một tủ sách nhỏ và mấy bộ bàn ghế cũ để dạy học cho lũ trẻ trong làng. Ông giáo là người nhiều chữ nghĩa lại rất nhân hậu nên thường dạy học trò không lấy tiền. Vì vậy, cuộc sống của ông cũng chả khá hơn những người nông dân chúng tôi là mấy. Như thường lệ, thấy tôi sang, ông rót nước mời tôi. Đặt bát chè tươi xuống bàn, ông giáo lại nói về chuyện lão Hạc. Lão Hạc là hàng xóm liền kề với hai gia đình chúng tôi. Lão thân và kính trọng ông giáo lắm. Có chuyện gì lão cũng kể cho ông giáo nghe, xin ý kiến của ông. Tuy cũng là nông dân nhưng lão khổ hơn chúng tôi gấp bội phần. Nhà lão nghèo lắm, vợ lão mất sớm, được thằng con trai khỏe mạnh thì lại phẫn chí bỏ đi phu đồn điền vì không có tiền cưới vợ. Cả gia đình chỉ còn mỗi lão Hạc thui thủi sống một mình cùng con chó vàng trong túp lều mục nát. Ngày nào lão cũng phải đi làm thuê kiếm miếng ăn khiến tôi không tránh khỏi thương cảm. Lão vừa ốm hơn hai tháng trời, có bao nhiêu tiền dành dụm đều tiêu hết cả. Nhiều lúc, tôi cũng muốn giúp lão nhưng nhà nghèo, cố gắng lắm, thi thoảng tôi cũng chỉ giúp lão được củ khoai, bát gạo,.

    Buổi chiều hôm ấy, tôi và ông giáo đang ngồi nói chuyện thì lão Hạc sang. Dạo này chắc không có gì ăn nên lão gầy quá. Hôm nay trông lão có vẻ buồn. Tôi phân vân không biết có chuyện gì xảy ra thì lão báo tin đã bán con Vàng rồi. Cả tôi lẫn ông giáo đều sửng sốt vì ai cũng biết lão quý con Vàng như thế nào. Nó chẳng những là kỉ vật con trai lão để lại mà còn là người bạn tâm giao của lão những khi vui buồn, đời nào lão nỡ bán nó đi. Tất cả lặng thinh, bùi ngùi, chợt, ông giáo quay sang hỏi: “Thế nó cho bắt à?”. Tôi cũng thêm vào: “Con Vàng dữ lắm, bắt nó cũng chẳng dễ gì”. Lão cố làm ra bộ vui vẻ, nhưng hình như xót con Vàng quá, lão cười mà như mếu, rồi lão bắt đầu khóc. Giọng run run, vừa nói vừa khóc, lão bảo con Vàng thấy lão gọi về ăn thì sung sướng lắm, đang ăn thì thằng Xiên, thằng Mục lao ra, tóm gọn bốn chân nó. Nói xong, lão càng khóc nhiều hơn, lão mếu máo: “Này! Ông giáo ạ! Cái giống nó cũng khôn! Nó cứ làm in như nó trách tôi; nó kêu ư ử, nhìn tôi như muốn bảo tôi rằng: “A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão như thế mà lão xử với tôi như thế này à?”. Thì ra, tôi già ngần này tuổi đầu rồi còn đánh lừa một con chó, nó không ngờ tôi nỡ tâm lừa nó!”. Nghe lão kể mà tôi thấy đau lòng quá. Nghĩ lại thì cũng phải, lão còn chẳng nuôi nổi lão, thêm con chó nữa thì lấy tiền đâu ra mà ăn. Biết lão Hạc buồn, tôi và ông giáo đều cố gắng an ủi lão. Ông giáo nhẹ nhàng: “Cụ cứ tưởng thế đấy chứ nó chả hiểu gì đâu! Vả lại ai nuôi chó mà chả bán hay giết thịt! Ta giết nó chính là hoá kiếp cho nó đấy, hoá kiếp để cho nó làm kiếp khác”. Tôi cũng hùa theo ông giáo: “Đúng đấy cụ ạ, nó cũng chỉ là con chó, nó chẳng biết gì đâu, với lại từ trước cụ cũng đối xử với nó tốt lắm rồi còn gì”. Lão có vẻ đồng ý với chúng tôi và hơi nguôi đi một chút. Một lúc sau lão nói, giọng cay đắng: “Ông giáo nói phải! Kiếp con chó là kiếp khổ thì ta hoá kiếp cho nó làm kiếp người, may ra có sung sướng hơn một chút… kiếp người như kiếp tôi chẳng hạn”. Ông giáo nhìn lão, bảo: “Kiếp ai cũng thế thôi, cụ ạ! Cụ tưởng tôi sung sướng hơn chăng?”. Lão buồn rầu: “Thế thì không biết nếu kiếp người cũng khổ nốt thì ta nên làm kiếp gì cho thật sướng?”. Câu nói của lão Hạc ngẫm ra thì đúng thật. Nông dân chúng tôi làm gì có ai sướng cơ chứ. Ngồi thêm một lúc, tôi xin phép ra về. Tôi cứ nghĩ mãi về câu chuyện của lão Hạc, một nông dân nghèo khổ, ít học nhưng rất nhân hậu. Tôi cũng ngạc nhiên khi có người nghèo khổ đến cùng đường, phải bán đi con chó mà lại day dứt, ân hận như vậy. Quả là một phẩm chất đáng quý. Tôi thương lão lắm, chỉ muốn làm gì đó cho lão bớt khổ. Nhưng biết làm gì, cùng là nông dân, tôi chẳng biết làm gì ngoài cách an ủi lão và mong muốn sao cho lão bớt khổ.

    Câu chuyện bán chó của lão Hạc khiến tôi cảm động rơi nước mắt và in sâu vào tâm trí tôi. Một con người lương thiện, nhân hậu như vậy mà vẫn phải chịu khổ đau. Ước sao cho số phận của lão Hạc sẽ bớt đi những cay đắng và xã hội sẽ ngày càng tốt đẹp hơn để không ai phải khổ như lão Hạc.

    Bình luận
  2. Tết Trung Thu vừa rồi, trường em đã tổ chức chương trình tại làng trẻ SOS của thành phố. Ở đó, em được gặp gỡ và tiếp xúc với nhiều bạn học sinh có hoàn cảnh khó khăn nhưng vẫn luôn tràn đầy niềm yêu đời, niềm tin vào cuộc sống.

    Tối hôm đó, chưa đến 6 giờ tối, em đã cùng các bạn đến làng trẻ SOS để chuẩn bị cho bữa tiệc trung thu. Khi đến nơi, bàn ghế đã được xếp sẵn. Em và các bạn đội hậu cần chia nhau sắp xếp hoa quả, bánh kẹo lên bàn, rồi gói các phần quà vào từng chiếc túi nhỏ. Bận rộn vô cùng để kịp bắt đầu chương trình lúc 20 giờ. Chợt, có một tiếng nói vang lên:

    – Mọi người có cần giúp gì không ạ?

    Quay đầu nhìn lại, em thấy có năm bạn học sinh đang bẽn lẽn đứng ở phía sau nhìn chúng em. Chị phụ trách nhanh chóng gật đầu, thế là các bạn ấy cũng gia nhập ngay vào đội hậu cần. Thật ngạc nhiên, em thấy các cậu ấy làm nhanh quá. Những chiếc túi được buộc dây, xếp bìa, những chùm quả được cắt tỉa… tất cả thật đẹp và nhanh chóng. Thấy ánh mắt ngạc nhiên của em, cậu bạn lớn nhất cười và bảo:

    – Ngày thường, mình hay phụ mẹ làm việc, rồi ra làm ở quán cơm nên thạo việc này lắm.

    Nhìn nụ cười của cậu ấy, em chợt chạnh lòng. Vì không có bố mẹ ở bên, cho nên những cô bé, cậu bé trạc tuổi em ấy đã phải sớm tự lo cho cuộc sống của mình. Ấy vậy, mà các cậu ấy vẫn yêu đời và vui vẻ, thật đáng ngưỡng mộ. Với sự giúp đỡ của các bạn nhỏ ở làng trẻ, chúng em hoàn thành nhanh chóng trước giờ bắt đầu chương trình.

    Đúng 20 giờ, buổi phá cỗ bắt đầu. Khắp sân ngồi kín các bạn học sinh chúng em và các bạn nhỏ ở làng trẻ SOS. Trông ai cũng tươi vui, rạng rỡ. Đến cuối buổi lễ, đại diện của làng trẻ SOS lên phát biểu. Thật tình cờ, đó chính là cậu bạn lúc nãy đã giúp em gói quà. Cầm mic trên tay, cậu ấy nghẹn ngào phát biểu:

    – Em thay mặt tất cả các anh chị em ở đây cảm ơn các thầy cô và các bạn đã tổ chức cho chúng em một đêm hội trung thu vui vẻ như thế này. Thật sự thì nếu không có mọi người, chúng em sẽ khó có một buổi tối ý nghĩa như thế này, vì không có đủ điều kiện kinh tế. mà bố mẹ thì…

    Nói đến đó, cậu ấy dừng lại vì quá xúc động. Chúng em ở dưới cũng nghẹn ngào. Lấy dũng khí, em chạy lên bục và ôm chầm lấy cậu ấy. Rồi nói tiếp: “ Không sao cả, chúng ta là một gia đình với nhau mà, các cậu còn có má, có anh chị em và có chúng tớ. Đúng không?”. Sau đó, chúng em dẫn nhau rời khỏi sân khấu, ngồi xuống ghế mà lòng ấm áp khó tả.

    Tối hôm đó, đã muộn mà em vẫn trằn trọc khó ngủ. Bởi càng nghĩ về những cô bé, cậu bé ở làng trẻ SOS em lại càng yêu quý, xót xa cho những số phận ấy. Đồng thời lại càng ngưỡng mộ nghị lực phi thường, vượt qua khó khăn để trở thành những con người có ích. Chẳng ai trong các bạn ấy ủ dột hay chán chường, ai cũng hào hứng khi nói về ước mơ của mình. Và trong các cậu ấy, ai cũng học hành chăm chỉ. Không phải ai cũng là học sinh giỏi xuất sắc, nhưng ai cũng ngoan ngoãn, thật thà. Điều đó thật là đáng quý.

    Sau lần gặp gỡ đó, em càng có thêm động lực để cố gắng học tập hơn, và trở thành một người con ngoan. Để xứng đáng với sự quan tâm, yêu thương của bố mẹ và thầy cô.

    Bình luận

Viết một bình luận