làm giúp mình bài văn tự sự về người ấy sống mãi trong lòng tôi
0 bình luận về “làm giúp mình bài văn tự sự về người ấy sống mãi trong lòng tôi”
Trong trái tim mỗi con người, luôn có một chốn bình yên nhất để tìm về. Chốn ấy sâu kín, nhưng cũng lại là sâu đậm nhất. Chỉ cần chúng ta nghĩ về, là nó lại phập phồng lên để tâm hồn phải thổn thức. Tôi dành nơi sâu kín ấy cho người mẹ thân yêu của tôi.
Mẹ tôi cũng đã bước qua tuổi hoa niên trẻ trung sôi nổi. Bây giờ, mẹ mang bóng dáng của một người phụ nữ đã có gia đình, không còn sôi nổi và trẻ trung như hồi còn 20. Sự thâm trầm ấy toả ra nhiều nhất từ đôi mắt của mẹ. Một đôi mắt sâu như chứa được cả bầu trời và nước biển đại dương. Đôi mắt khiến tôi nhìn vào lại cảm thấy áp lực, bởi nó chứa nhiều điều còn ẩn kín. Mẹ nhỏ nhắn nhưng cao ráo, làn da vẫn còn trắng mịn, chân tay đã hơi nổi gân xanh. Nhìn vào mẹ, tôi đã chợt nhận thấy cả một đời vì gia đình.
Tôi yêu mẹ bởi chính vì tính ít nói của mẹ. Trong cuộc sống hàng ngày, mẹ rất ít khi lên tiếng. Kể cả tôi có cố gắng bắt chuyện với mẹ đến đâu đi nữa, bố cũng sẽ trả lời những thứ thật cần thiết. Nhưng sự im lặng lại dạy cho tôi nhiều điều. Im lặng trước những sự đòi hỏi vô lí của con. Im lặng trước sự nóng giận, mất bình tĩnh của người khác, hay im lặng ngay cả khi đau buồn. Tôi nhận ra rằng, đôi khi nói nhiều quá lại không phải là điều tốt. Nó làm mất giá trị của chính bản thân, mà có khi lại dẫn đến cả những sai lầm không thể cứu vãn. Mẹ có cách dạy con như vậy. Dùng chính hành động của mình để con noi theo mà học hỏi. Mỗi lần nghĩ như thế, tôi lại yêu mẹ nhiều hơn.
Tôi yêu tất cả những thành viên trong gia đình, nhưng riêng với mẹ, tôi để lại một vị trí đặc biệt. Vì mẹ yêu thương tôi cũng theo cách thật đặc biệt. Khi còn nhỏ, tôi sống với mẹ là chủ yếu. Chính mẹ là người đút cho tôi từng thìa cơm, chăm cho tôi từng giấc ngủ và nuôi nấng tôi thường ngày. Có lẽ chính điều đó đã tạo một sợi dây vô hình giữa mẹ và tôi. Lớn lên chút nữa, công việc cuốn mẹ đi theo những bận rộn. Mẹ không còn là người chăm bẵm cho tôi từng li từng tí. mẹ làm việc không kể ngày đêm, mong sao con cái được học hành nên người, được ăn ngon mặc đẹp. Tôi cũng bước vào tuổi ẩm ương, không còn muốn gần gũi bố như trước. Có những ngày mẹ con gặp mặt mà không nói với nhau một câu nào. Khoảng cách có lẽ đã càng ngày càng lớn.
Có một lần, tôi ngã xe rất nặng. Chân tôi phải bó bột không thể tự đi lại được. Bố tôi đi công tác suốt, cũng không thể đưa tôi đi học hàng ngày. Khi ấy, chính mẹ là người xuất hiện. Ngày bốn lượt, mẹ cõng tôi lên ba tầng cầu thang rồi lại cõng tôi về nhà. Tôi biết là công việc của mẹ vô cùng bận rộn, nhưng chưa lúc nào mẹ để tôi phải đợi. Mùa hè nóng nực, người mẹ nhễ nhại mồ hôi mà vẫn không than nửa lời. Những lúc nắm tay mẹ, tôi mới cảm nhận được rằng, tình yêu thương của một người mẹ ấm áp đến nhường nào. Đó là hành động ở bên ngoài chứ không phải chứa đựng trong lời nói. Sợi dây yêu thương tưởng đã bị đứt nay lại càng bền chặt hơn!
Mỗi lần nghĩ về mẹ, tôi lại cảm thấy mình càng phải trưởng thành. Bởi đối với mẹ, ước vọng lớn nhất là con cái được khôn lớn, hạnh phúc. Mẹ hay dặn dò tôi những triết lí, những cách đối nhân xử thế trong cuộc sống. Tôi làm sai điều gì, mẹ sẽ nghiêm khắc uốn nắn, kể cả có phải đánh mắng tôi đi nữa. Có lúc, tôi giận mẹ lắm. Nhưng càng được tiếp xúc nhiều, tôi mới thấy lời mẹ nói là thực sự đúng. Khi con sai, luôn có một người mẹ ở đằng sau dìu dắt, nâng đỡ, để con nhận biết rằng mình quan trọng đến thế nào!
Tôi yêu mẹ, với tất cả sự kính trọng và biết ơn. Tôi luôn mong rằng, mẹ sẽ mãi ở cạnh tôi, sẽ là ngọn đèn soi sáng cho chặng đường mà tôi đang bước. Tình cảm giữa mẹ và con không ngọt ngào như với bố, nó ấm áp ở tận sâu trái tim. Mỗi khi quyết định điều gì, người tôi nghĩ đầu tiên luôn luôn là mẹ, tôi sẽ nghĩ rằng mẹ sẽ quyết định việc ấy như thế nào. Có mẹ ở bên cạnh, tôi tin là mình sẽ không phạm phải sai lầm.
Người ấy trong tim tôi, không ai khác chính là mẹ. Đó là chốn bình yên và ấm áp nhất để tôi tìm về. Còn các bạn, các bạn giữ hình bóng của ai trong trái tim mình?
Trong trái tim mỗi con người, luôn có một chốn bình yên nhất để tìm về. Chốn ấy sâu kín, nhưng cũng lại là sâu đậm nhất. Chỉ cần chúng ta nghĩ về, là nó lại phập phồng lên để tâm hồn phải thổn thức. Tôi dành nơi sâu kín ấy cho người mẹ thân yêu của tôi.
Mẹ tôi cũng đã bước qua tuổi hoa niên trẻ trung sôi nổi. Bây giờ, mẹ mang bóng dáng của một người phụ nữ đã có gia đình, không còn sôi nổi và trẻ trung như hồi còn 20. Sự thâm trầm ấy toả ra nhiều nhất từ đôi mắt của mẹ. Một đôi mắt sâu như chứa được cả bầu trời và nước biển đại dương. Đôi mắt khiến tôi nhìn vào lại cảm thấy áp lực, bởi nó chứa nhiều điều còn ẩn kín. Mẹ nhỏ nhắn nhưng cao ráo, làn da vẫn còn trắng mịn, chân tay đã hơi nổi gân xanh. Nhìn vào mẹ, tôi đã chợt nhận thấy cả một đời vì gia đình.
Tôi yêu mẹ bởi chính vì tính ít nói của mẹ. Trong cuộc sống hàng ngày, mẹ rất ít khi lên tiếng. Kể cả tôi có cố gắng bắt chuyện với mẹ đến đâu đi nữa, bố cũng sẽ trả lời những thứ thật cần thiết. Nhưng sự im lặng lại dạy cho tôi nhiều điều. Im lặng trước những sự đòi hỏi vô lí của con. Im lặng trước sự nóng giận, mất bình tĩnh của người khác, hay im lặng ngay cả khi đau buồn. Tôi nhận ra rằng, đôi khi nói nhiều quá lại không phải là điều tốt. Nó làm mất giá trị của chính bản thân, mà có khi lại dẫn đến cả những sai lầm không thể cứu vãn. Mẹ có cách dạy con như vậy. Dùng chính hành động của mình để con noi theo mà học hỏi. Mỗi lần nghĩ như thế, tôi lại yêu mẹ nhiều hơn.
Tôi yêu tất cả những thành viên trong gia đình, nhưng riêng với mẹ, tôi để lại một vị trí đặc biệt. Vì mẹ yêu thương tôi cũng theo cách thật đặc biệt. Khi còn nhỏ, tôi sống với mẹ là chủ yếu. Chính mẹ là người đút cho tôi từng thìa cơm, chăm cho tôi từng giấc ngủ và nuôi nấng tôi thường ngày. Có lẽ chính điều đó đã tạo một sợi dây vô hình giữa mẹ và tôi. Lớn lên chút nữa, công việc cuốn mẹ đi theo những bận rộn. Mẹ không còn là người chăm bẵm cho tôi từng li từng tí. mẹ làm việc không kể ngày đêm, mong sao con cái được học hành nên người, được ăn ngon mặc đẹp. Tôi cũng bước vào tuổi ẩm ương, không còn muốn gần gũi bố như trước. Có những ngày mẹ con gặp mặt mà không nói với nhau một câu nào. Khoảng cách có lẽ đã càng ngày càng lớn.
Có một lần, tôi ngã xe rất nặng. Chân tôi phải bó bột không thể tự đi lại được. Bố tôi đi công tác suốt, cũng không thể đưa tôi đi học hàng ngày. Khi ấy, chính mẹ là người xuất hiện. Ngày bốn lượt, mẹ cõng tôi lên ba tầng cầu thang rồi lại cõng tôi về nhà. Tôi biết là công việc của mẹ vô cùng bận rộn, nhưng chưa lúc nào mẹ để tôi phải đợi. Mùa hè nóng nực, người mẹ nhễ nhại mồ hôi mà vẫn không than nửa lời. Những lúc nắm tay mẹ, tôi mới cảm nhận được rằng, tình yêu thương của một người mẹ ấm áp đến nhường nào. Đó là hành động ở bên ngoài chứ không phải chứa đựng trong lời nói. Sợi dây yêu thương tưởng đã bị đứt nay lại càng bền chặt hơn!
Mỗi lần nghĩ về mẹ, tôi lại cảm thấy mình càng phải trưởng thành. Bởi đối với mẹ, ước vọng lớn nhất là con cái được khôn lớn, hạnh phúc. Mẹ hay dặn dò tôi những triết lí, những cách đối nhân xử thế trong cuộc sống. Tôi làm sai điều gì, mẹ sẽ nghiêm khắc uốn nắn, kể cả có phải đánh mắng tôi đi nữa. Có lúc, tôi giận mẹ lắm. Nhưng càng được tiếp xúc nhiều, tôi mới thấy lời mẹ nói là thực sự đúng. Khi con sai, luôn có một người mẹ ở đằng sau dìu dắt, nâng đỡ, để con nhận biết rằng mình quan trọng đến thế nào!
Tôi yêu mẹ, với tất cả sự kính trọng và biết ơn. Tôi luôn mong rằng, mẹ sẽ mãi ở cạnh tôi, sẽ là ngọn đèn soi sáng cho chặng đường mà tôi đang bước. Tình cảm giữa mẹ và con không ngọt ngào như với bố, nó ấm áp ở tận sâu trái tim. Mỗi khi quyết định điều gì, người tôi nghĩ đầu tiên luôn luôn là mẹ, tôi sẽ nghĩ rằng mẹ sẽ quyết định việc ấy như thế nào. Có mẹ ở bên cạnh, tôi tin là mình sẽ không phạm phải sai lầm.
Người ấy trong tim tôi, không ai khác chính là mẹ. Đó là chốn bình yên và ấm áp nhất để tôi tìm về. Còn các bạn, các bạn giữ hình bóng của ai trong trái tim mình?
#chucbanhoctotnhe;333