làm văn kể về kỉ niệm đáng nhớ đối với mẹ
dài 2000 từ
nhanh + hay + đủ yêu cầu cho hay nhất
0 bình luận về “làm văn kể về kỉ niệm đáng nhớ đối với mẹ
dài 2000 từ
nhanh + hay + đủ yêu cầu cho hay nhất”
Kỉ niệm đáng nhớ đối với mẹ:
Bài làm:
Cuộc sống này, ai cũng có một người luôn hi sinh cho ta, luôn cho ta bao sự yêu thương nhất.Người ấy chính là người mà bao năm tháng đã phải khó nhọc vì ta. Người ấy chính là mẹ. Đối với tôi, mẹ luôn đặt lên hàng đầu, luôn là người mà tôi yêu thương nhất. Mẹ đã cho tôi bao năm tháng tuyệt vời, bao miếng ăn, giấc ngủ ấm no! Lo cho tôi sự thơ ngây, để rồi tôi làm một con người đúng đắn. Đổ bao nước mắt vì tôi, đổ bao giọt mồ hôi vì tôi để tôi được lớn lên làm người. Dể tôi được sống một cuộc sống tốt hơn. Đê tôi được cho mẹ bao sự tự hào, để cho tôi trưởng thành, làm một con người chín chắn!
Mẹ tôi năm nay ba mươi tám tuổi. Mẹ có một đôi mắt nâu xẫm long lanh. Sóng mũi cao tôn lên khuôn mặt ấy. Mẹ làm nghề nội trợ. KHuôn mặt thanh tú, cùng với đôi môi hồng cánh sen xinh đẹp. Mái tóc ngắn nâu đen xõa ngang vai. Dáng người cân đối , lúc nào mẹ cũng mặc những bộ váy sáng màu xinh đẹp. Mẹ có tính cách khá trầm luân, hơi khó tính, nghiêm khắc và cũng là người sống rất nội tâm.MỘt người ngày nào cũng cho tôi bao sự đầy đủ, bao sự ấm áp. Thế àm, tôi cũng chẳng hề biết về công ơn đó, cái công ơn dưỡng dục của mẹ. Và đã có một lần, chỉ vì một sự quá tham lam. Chỉ vì cái cách cư xử của tôi. Mà có ngày hôm đó, tôi đã có một kỉ niệm quá lớn đối vưới mẹ. Một kỉ niệm cứ khắc sâu trong tim tôi. CHo tôi một sự vừa cay đắng, vừa ấm áp mà vừa sâu sắc với mẹ tôi!
Và có một ngày, một cái ngày phải nói là rất đầy buồn bã và cũng là một kỷ niệm giữ tôi và mẹ tôi. Ngày đó, tôi không làm bài tập, không học bài. Khi tan giờ ra chơi thì tôi trốn học ra khỏi trường đi chơi. Tôi biết rằng mẹ tôi sẽ giận, nhưng thôi tôi cứ việc đi chơi cho khuây khỏa. Về nhà, tôi nhận được cuộc điện thoại của những đứa bạn gái ở trong trường. Vì tháng trước tôi đã làm chuyện không phải với mẹ, nên tháng này mẹ không cho tôi tiền tiêu vặt nữa. Vì nhân lúc mẹ không chú ý, tôi lén lấy chiếc chìa khóa tủ để ở đầu giường mẹ tôi mở tủ đựng tiền. Tôi lấy trộm hai trăm nghìn đồng. Và hỡi ôi! ngay khi tôi đi tôi đã quên khóa cửa lại, vội chạy đi vưới lũ bạn thân. KHi về nhà, thấy mẹ đang ngồi ở chiếc võng, nhìn về phía hành lang mà miệng cứ thì thầm gì đó rất nặng lời. Tôi bước lại gần, mẹ bậy dậy, hỏi tôi:” Nãy giờ mày đi đâu, hả?’. Tôi giậy sững người, nhưng rồi cũng thức tỉnh, đáp:” Vâng con đi chơi với lũ bạn ạ!”. Mẹ quát tôi vì đã lấy trộm tiền của mẹ. TRong cơn giận dữ, tôi mắng:” Mẹ có cho tôi tiền vặt đâu, buộc tôi phải lấy tiền của mẹ chứ!”. Mẹ sững người vì đây là lần đâu tiên tôi nói với mẹ như thế! Mẹ òa khóc, rồi “tát” tôi một cái “tát trời giáng” làm tôi choáng cả mặt mũi. Mẹ ngồi “bịch” xống chiếc võng, úp mặt xuống đôi bàn tay gầy guộc mà khóc nức nở. Mẹ vùng dậy, bỏ đi không nói một lời.Tôi cũng chạy vào phòng mình, tôi đóng xập cánh cửa lại. Ở trong phòng tôi, tôi chỉ biết ngậm ngùi mà khóc.Mẹ tôi, người đã nuôi nấng tôi thế này, vậy mà giờ đây, tôi lại làm mẹ buồn. Mẹ gõ cửa phòng tôi, tôi giận mẹ không mở của . Mẹ ngậm ngùi bở đi nhưng sao lòng tôi thấy ân hận quá. Mẹ đến gõ cửa lần nữa bảo:” Mở cửa cho mẹ đi con!Mẹ…”Mẹ chưa nói dứt lời, tôi hét lên:” Mẹ đừng nói nữa!”. Mẹ tôi lại bật khóc, trong cơn tức giận, thịch nộ của tôi mà lại vô tình làm con dao cắt vào tim mẹ lần nữa. NHưng thật sự rằng, hôm đó, mẹ cũng chẳng nói gì với tôi, cũng chỉ cứ lầm lầm mà đi. Nhưng tại sao? Tôi đã chỉ lấy trộm một ít tiền thôi mà. Hay là tại tôi, tại cách cư xử của tôi làm mẹ tổn thương? NGày đó, tôi vào mẹ nhốt nhau ở trong phòng. Nước mắt cứ lăn dài trên má. Tôi còn có thể nghe được nỗi buồn của mẹ trong tôi, trong thâm tâm của tôi. Quả tahatj rằng, hôm đó đối với tôi quá ảm đạm. Tôi cảm thấy có lỗi và ân hận lắm. Và đó cũng là một kỉ niệm rất đáng nhớ của tôi với mẹ, mà cho đến bây giờ, tôi vẫn mãi mãi không thể quên! Một kỉ niệm mà cứ nhớ mãi đến sự đau khổ của mẹ, cái tát mà mẹ dành cho tôi lại làm tôi cứ nhớ mãi nhớ mãi không quên.
Cuộc đời này đối với tôi, mẹ là người tuyệt vời nhất. Mẹ cho tôi bao buồn, bao vui. Bao bài học răng dạy tôi nên người. Qua cái kỉ niệm đáng nhớ ấy. Một bài học cũng như một kỉ niệm đối vưới tôi. Lại càng cho tôi thêm gắn bó, hiểu thêm về mẹ tôi, một tấm gương sáng của tôi!CHo tôi thêm bao tình cảm sâu sắc về mẹ, bao sự thấu hiểu và cảm thông hơn với mẹ. Bao thấu hiểu với tâm tư của mẹ, bao nõi buồn và bao sự vất vẻ mẹ đã gầy dự để nuôi nấng tôi. Tôi thấy có lỗi lắm, nhưng qua đó, cũng đã cho tôi một kí ức sâu sắc mãi mãi đi theo cuộc đời tôi.
@Hủ Tiếu
@Olympia
[kh biết đủ chưa nữa! hết ý òi! giúp bằng cả trái tym thoi ak!]
Kỉ niệm đáng nhớ đối với mẹ:
Bài làm:
Cuộc sống này, ai cũng có một người luôn hi sinh cho ta, luôn cho ta bao sự yêu thương nhất.Người ấy chính là người mà bao năm tháng đã phải khó nhọc vì ta. Người ấy chính là mẹ. Đối với tôi, mẹ luôn đặt lên hàng đầu, luôn là người mà tôi yêu thương nhất. Mẹ đã cho tôi bao năm tháng tuyệt vời, bao miếng ăn, giấc ngủ ấm no! Lo cho tôi sự thơ ngây, để rồi tôi làm một con người đúng đắn. Đổ bao nước mắt vì tôi, đổ bao giọt mồ hôi vì tôi để tôi được lớn lên làm người. Dể tôi được sống một cuộc sống tốt hơn. Đê tôi được cho mẹ bao sự tự hào, để cho tôi trưởng thành, làm một con người chín chắn!
Mẹ tôi năm nay ba mươi tám tuổi. Mẹ có một đôi mắt nâu xẫm long lanh. Sóng mũi cao tôn lên khuôn mặt ấy. Mẹ làm nghề nội trợ. KHuôn mặt thanh tú, cùng với đôi môi hồng cánh sen xinh đẹp. Mái tóc ngắn nâu đen xõa ngang vai. Dáng người cân đối , lúc nào mẹ cũng mặc những bộ váy sáng màu xinh đẹp. Mẹ có tính cách khá trầm luân, hơi khó tính, nghiêm khắc và cũng là người sống rất nội tâm.MỘt người ngày nào cũng cho tôi bao sự đầy đủ, bao sự ấm áp. Thế àm, tôi cũng chẳng hề biết về công ơn đó, cái công ơn dưỡng dục của mẹ. Và đã có một lần, chỉ vì một sự quá tham lam. Chỉ vì cái cách cư xử của tôi. Mà có ngày hôm đó, tôi đã có một kỉ niệm quá lớn đối vưới mẹ. Một kỉ niệm cứ khắc sâu trong tim tôi. CHo tôi một sự vừa cay đắng, vừa ấm áp mà vừa sâu sắc với mẹ tôi!
Và có một ngày, một cái ngày phải nói là rất đầy buồn bã và cũng là một kỷ niệm giữ tôi và mẹ tôi. Ngày đó, tôi không làm bài tập, không học bài. Khi tan giờ ra chơi thì tôi trốn học ra khỏi trường đi chơi. Tôi biết rằng mẹ tôi sẽ giận, nhưng thôi tôi cứ việc đi chơi cho khuây khỏa. Về nhà, tôi nhận được cuộc điện thoại của những đứa bạn gái ở trong trường. Vì tháng trước tôi đã làm chuyện không phải với mẹ, nên tháng này mẹ không cho tôi tiền tiêu vặt nữa. Vì nhân lúc mẹ không chú ý, tôi lén lấy chiếc chìa khóa tủ để ở đầu giường mẹ tôi mở tủ đựng tiền. Tôi lấy trộm hai trăm nghìn đồng. Và hỡi ôi! ngay khi tôi đi tôi đã quên khóa cửa lại, vội chạy đi vưới lũ bạn thân. KHi về nhà, thấy mẹ đang ngồi ở chiếc võng, nhìn về phía hành lang mà miệng cứ thì thầm gì đó rất nặng lời. Tôi bước lại gần, mẹ bậy dậy, hỏi tôi:” Nãy giờ mày đi đâu, hả?’. Tôi giậy sững người, nhưng rồi cũng thức tỉnh, đáp:” Vâng con đi chơi với lũ bạn ạ!”. Mẹ quát tôi vì đã lấy trộm tiền của mẹ. TRong cơn giận dữ, tôi mắng:” Mẹ có cho tôi tiền vặt đâu, buộc tôi phải lấy tiền của mẹ chứ!”. Mẹ sững người vì đây là lần đâu tiên tôi nói với mẹ như thế! Mẹ òa khóc, rồi “tát” tôi một cái “tát trời giáng” làm tôi choáng cả mặt mũi. Mẹ ngồi “bịch” xống chiếc võng, úp mặt xuống đôi bàn tay gầy guộc mà khóc nức nở. Mẹ vùng dậy, bỏ đi không nói một lời.Tôi cũng chạy vào phòng mình, tôi đóng xập cánh cửa lại. Ở trong phòng tôi, tôi chỉ biết ngậm ngùi mà khóc.Mẹ tôi, người đã nuôi nấng tôi thế này, vậy mà giờ đây, tôi lại làm mẹ buồn. Mẹ gõ cửa phòng tôi, tôi giận mẹ không mở của . Mẹ ngậm ngùi bở đi nhưng sao lòng tôi thấy ân hận quá. Mẹ đến gõ cửa lần nữa bảo:” Mở cửa cho mẹ đi con!Mẹ…”Mẹ chưa nói dứt lời, tôi hét lên:” Mẹ đừng nói nữa!”. Mẹ tôi lại bật khóc, trong cơn tức giận, thịch nộ của tôi mà lại vô tình làm con dao cắt vào tim mẹ lần nữa. NHưng thật sự rằng, hôm đó, mẹ cũng chẳng nói gì với tôi, cũng chỉ cứ lầm lầm mà đi. Nhưng tại sao? Tôi đã chỉ lấy trộm một ít tiền thôi mà. Hay là tại tôi, tại cách cư xử của tôi làm mẹ tổn thương? NGày đó, tôi vào mẹ nhốt nhau ở trong phòng. Nước mắt cứ lăn dài trên má. Tôi còn có thể nghe được nỗi buồn của mẹ trong tôi, trong thâm tâm của tôi. Quả tahatj rằng, hôm đó đối với tôi quá ảm đạm. Tôi cảm thấy có lỗi và ân hận lắm. Và đó cũng là một kỉ niệm rất đáng nhớ của tôi với mẹ, mà cho đến bây giờ, tôi vẫn mãi mãi không thể quên! Một kỉ niệm mà cứ nhớ mãi đến sự đau khổ của mẹ, cái tát mà mẹ dành cho tôi lại làm tôi cứ nhớ mãi nhớ mãi không quên.
Cuộc đời này đối với tôi, mẹ là người tuyệt vời nhất. Mẹ cho tôi bao buồn, bao vui. Bao bài học răng dạy tôi nên người. Qua cái kỉ niệm đáng nhớ ấy. Một bài học cũng như một kỉ niệm đối vưới tôi. Lại càng cho tôi thêm gắn bó, hiểu thêm về mẹ tôi, một tấm gương sáng của tôi!CHo tôi thêm bao tình cảm sâu sắc về mẹ, bao sự thấu hiểu và cảm thông hơn với mẹ. Bao thấu hiểu với tâm tư của mẹ, bao nõi buồn và bao sự vất vẻ mẹ đã gầy dự để nuôi nấng tôi. Tôi thấy có lỗi lắm, nhưng qua đó, cũng đã cho tôi một kí ức sâu sắc mãi mãi đi theo cuộc đời tôi.
@Hủ Tiếu
@Olympia
[kh biết đủ chưa nữa! hết ý òi! giúp bằng cả trái tym thoi ak!]