Lập dàn ý chi tiết cho đề văn sau : ( văn tự sự ) ???????????? $\text{ Em hãy kể 1 câu chuyện với tựa đề “chiếc hộp hạnh phúc” }$ ???? Cần có : Mở bài + Kết b

Lập dàn ý chi tiết cho đề văn sau : ( văn tự sự ) ????????????
$\text{ Em hãy kể 1 câu chuyện với tựa đề “chiếc hộp hạnh phúc” }$ ????
Cần có : Mở bài + Kết bài + Dàn ý cho phần thân bài
Yêu cầu : Không cần quá dài nhưng phải hay ????????
Gợi ý : Chiếc hộp có thể là :
+) Món quà
+) 1 món quà chứa đựng kí ức ( trong đó có những món đồ gợi lại kỉ niệm xưa cũ ; vui , buồn ) ????
+) Chiếc hộp yêu thương
=> Nếu chọn cái thứ 2 sẽ có NGUY CƠ đc hay nhất :33

0 bình luận về “Lập dàn ý chi tiết cho đề văn sau : ( văn tự sự ) ???????????? $\text{ Em hãy kể 1 câu chuyện với tựa đề “chiếc hộp hạnh phúc” }$ ???? Cần có : Mở bài + Kết b”

  1.  

    1. Chiếc hộp đầy ắp những yêu thương

    MB : Ông bố nghèo đã trách cứ đứa con gái 3 tuổi của mình vì tội lãng phí cả một cuộn giấy gói quà màu vàng. Tiền bạc eo hẹp, người đàn ông này nổi giận khi cô bé dùng nó để trang trí một chiếc hộp giấy.

    TB : Vào đúng ngày Giáng sinh, cô con gái nhỏ mang hộp quà đến nói với cha: “Con tặng bố”.

    Người cha cảm thấy bối rối vì cơn giận dữ của mình tối hôm trước, nhưng cơn giận dữ lại bùng lên khi ông nhìn thấy bên trong chiếc hộp trống rỗng.

    Ông mắng con gái: “Con không biết là khi tặng ai đó quà thì phải có thứ gì đó ở bên trong sao?”

    Đứa con gái ngước nhìn cha, nước mắt rưng rưng nói: “Bố ơi, nó không phải là chiếc hộp rỗng đâu ạ. Con đã thổi rất nhiều nụ hôn vào nó để tặng cho bố mà”.

    Ông bố ngỡ ngàng trong giây lát rồi vòng tay ôm con gái nhỏ và cầu xin sự tha thứ.

    KB : Một thời gian sau đó, cô bé không may qua đời vì tai nạn. Nhiều năm sau, ông bố vẫn giữ chiếc hộp đó bên mình. Mỗi khi gặp chuyện buồn, ông lại lấy ra một nụ hôn tưởng tượng và nhớ về tình yêu mà đứa con gái nhỏ của mình đã thổi vào.

    Bài học: Tình yêu là món quà quý giá nhất trên đời.

    Bình luận
  2. Táu làm cái thứ hai ó pác ;-;

    Nhà tôi gồm năm người : ba, mẹ, tôi, em trai tôi, em gái tôi. Nhưng đến một năm đó người ba yêu thương của tôi đã bỏ bốn mẹ con tôi đi lấy một người vợ khác.

        Hôm đó tôi đang ngồi học bài thì nghe tin ba tôi viết thư và gửi quà về cho mẹ con tôi. Tôi rất xúc động , lật đật chạy ra giành lấy vật ba tôi đã gửi thật là không thể phản ứng kịp tôi  liền bật khóc trước dòng chữ của ba : ” Chào con ! Đã bao lâu rồi cha không gặp lại được con cha rất là nhớ con , dạo này con học hành thế nào rồi mẹ còn có còn bị khó thở hay không ( thật ra mẹ tôi đang bị khó thở vài năm nay ). Cha xin lỗi con vì đã bỏ con , xin lỗi con , xin lỗi con và các em cũng như là mẹ rất nhiều cha thật là có lỗi. Cha sinh con ra mà không nuôi dạy con được gì thì cha thật lấy làm đau xót . Cha mong con hãy tha thứ cho cha ! Gửi con , người con dấu yêu của ba.”

         Lần lượt tôi lại mở hộp quà mà cha đã tặng cho tôi. Nhưng thật bất ngờ những món quà này không phải là kẹo , bánh , tiền ,… Nhưng nó chính là những  hình ảnh mà tôi và ba đã chụp với nhau , rất nhiều , rất nhiều kí ức tràn về trong trái tim tôi.

        Tôi liền lấy những bức ảnh ra xếp theo hàng rồi từ từ đóng hộp lại trong bầu không khí tĩnh lặng mà đẫm cái buồn , cái khóc trong phòng tôi. Hình ảnh thứ nhất là ảnh tôi và cha cùng chụp với tôi ở Vũng Tàu , năm ấy gia đình tôi được mẹ dẫn đi theo đoàn trường mẹ tôi, vừa đến nơi mọi người sinh hoạt cá nhân đầy đủ xong thì bắt đầu đi chợ mua đồ để nấu lẩu , mọi chuyện vẫn diễn ra tiếp tục , thì đến trưa hôm sau cả đoàn lại đi tiếp lần này cả đoàn đi chơi đồi cát , vì vậy mà tôi với ba tôi mới có được một tấm ảnh như vầy làm kỉ niệm , nhớ những giây phút ấm êm bên người cha yêu dấu này , nhớ những tiếng cười của cha , nhớ bàn tay ấm áp luôn đặt lên vai tôi những khi tôi buồn , nhớ những giọng mắng yêu , mắng thương của ba tôi , nhưng đến giờ thì mọi chuyện đã không còn như trước .

    Đến bức ảnh thứ hai và cũng là bức ảnh cuối cùng thì tôi mới thấy đây mới là tấm ảnh mà tôi cần quý nhất . Tấm ảnh này được chụp tôi và ba khi đi suối tiên . Năm đó tôi được danh hiệu học sinh giỏi bốn năm liền nên cả gia đình tôi cùng nhau đi chơi vào mùa hè. Lúc đó là bảy giờ tối , cả gia đình tôi vừa lúc đó là bước chân từ trên tàu xe lửa xuống trạm , sau đó mướn taxi và lần lần đi về khách sạn đã đặt tiền cọc trước. Một quãng đường rất dài nên vừa bước vào phòng là tất cả đều ùa vào chiếc giường mà nằm nghỉ mặc cho những bộ đồ đã rền rĩ mồ hôi đầy và bốc mùi . Mọi người vẫn hoạt động và vệ sinh cá nhân. Sau đó ba tôi mạnh dạn đi mua bánh tráng về để cả nhà cùng ăn , sau đó tất cả lăn ra ngủ sau một chuyến đi dài . Sáng mai , cả nhà tôi đã dự định là sẽ đi đến suối tiên chơi . Lúc đó gặp được một chỗ ăn ý và thích hợp thì tôi và cha tôi cùng nhau chụp một pô ảnh thật đẹp , hai cha con tôi chụp ngay trước tượng quan âm bồ tác , làm hình ảnh thêm sinh động và óng ánh . Tôi còn nhớ những ngày tháng vui vẻ ấy , những ngày tháng cả gia đình tôi cùng quây quần bên mâm cơm gia đình , nhớ những ngày tết cùng nhau chạy dọc chạy xui nhận tiền lì xì và đi chúc tết.

          Thế mà giờ  đây tôi đã phải mất một người cha , nỗi khổ ấy cứ theo tôi suốt bao năm nay.

    Lưu ý : câu chuyện này là có thật và tai họa này giáng đúng vào gia đình mình. Chủ tuss có gì muốn hỏi thêm thì hỏi chi tiết ấy nhé .

    Bình luận

Viết một bình luận