Lê Tấn từng nói rằng” trên bước đường thành công, không có dấu chân của kẻ lười biếng “. Em hãy viết một đoạn văn nghị luận khoảng 200 chữ để bàn luận vấn đề trên
Lê Tấn từng nói rằng” trên bước đường thành công, không có dấu chân của kẻ lười biếng “. Em hãy viết một đoạn văn nghị luận khoảng 200 chữ để bàn luận vấn đề trên
Tất cả chúng ta đều khao khát được thành công. Song con đường đi tới thành công là con đường chứa rất nhiều khó khăn, thử thách. Điều quan trọng là cách con người đối diện với khó khăn ấy ra sao. Bàn về vấn đề này, Lê Tấn quan niệm: “Trên bước đường thành công, không có dấu chân của kẻ lười biếng”. Lười biếng là khi con người ngại cố gắng, ngại nỗ lực. Khi chúng ta lười biếng, chúng ta sẽ phải nhận những hậu quả tiêu cực từ chính sự lười biếng của bản thân. Lười biếng khiến bạn đánh mất cơ hội của bản thân, khiến bạn trở thành con người không đáng tin tưởng. Sẽ chẳng ai muốn hợp tác với một kẻ lười biếng. Nếu tất cả chúng ta đều lười biếng, xã hội này sẽ trở nên trì trệ. Nếu Cao Bá Quát không chăm chỉ luyện chữ thì chắc chắn ông không thể là bậc hiền tài vừa văn hay, vừa chữ tốt. Xuất phát điểm của ta có thể không tốt, trí thông minh của ta không quá cao, nhưng thực tế đã chứng minh rằng: “Thiên tài chỉ có 1% năng khiếu bẩm sinh, còn 99% là do khổ luyện” (Edison). Chỉ khi chúng ta chăm chỉ và không ngừng vươn lên, chúng ta mới có thể chạm tay tới ước mơ của mình.
Trong cuộc sống, xã hội của chúng ta, mọi người có thể không có năng khiếu nhưng không thể lười biếng. Phải vượt qua vất vả, gian lao, phải cần cù chăm chỉ thì con người mới có thể đạt được những kết quả, thành công như mong muốn. Vì vậy, để khuyến nhủ thế hệ trẻ, nhà văn Lỗ Tấn đã từng nói: “Trên con đường thành công không có dấu chân của những kẻ lười biếng”.
Để hiểu được ý nghĩa sâu sắc của câu nói đó, trước hết, chúng ta cần hiểu thành công là gì. Thành công chính là khi chúng ta đạt được những mục đích, ước mơ đã đặt sẵn trong đời sống. Thành công có thể là chúng ta học tập tốt, làm việc giỏi giang, lành nghề, rèn luyện, tu dưỡng được những đức tính, tư tưởng đúng đắn, cao đẹp của con người. Thành công là điều ai cũng mong muốn nhưng để làm được vậy, chúng ta không được lười biếng, ỷ lại, dựa dẫm vào người khác mà không tự mình học tập, làm việc. Trong câu nói ngắn gọn đó, nhà văn Lỗ Tấn đã để cho ta một bài học rất sâu sắc và có ý nghĩa. Nếu chúng ta lười biếng thì sẽ chẳng bao giờ đạt được những thành công vinh quang. Để vươn tới được những ước mơ, mục đích của bản thân thì con người phải chăm chỉ và siêng năng. Những ai thực hiện đúng lời dạy của Lỗ Tấn không những là người biết tiết kiệm thời gian quý báu mà còn đạt kết quả cao trong quá trình học tập và rèn luyện.
Chúng ta hiểu như thế vì sao ư? Trước hết vì cái lý cái tình trong câu đều đúng. Khi ta lười biếng chỉ ỷ nại, dựa dẫm vào người khác mà không chịu suy nghĩ học tập, lao động, làm theo những đạo lý đúng thì chúng ta sẽ không có kiến thức, kỹ năng cần thiết, không phân biệt được đâu là đúng, đâu là sai. Và lúc đó con đường thành công sẽ rất tối tăm, có thể sẽ không còn hiện ra trước mắt ta nữa. Cái lý trong lời nói bất hủ của Lỗ Tấn cũng được thể hiện rất rõ ràng trong cuộc sống hằng ngày. Bạn là một học sinh có năng khiếu về toán mà bạn lại trở nên tự cao. Trong lớp thì không chăm chú nghe thầy cô giáo giảng bài, lười suy nghĩ, lười phát biểu. Ở nhà thì lười tư duy, lười học bài, làm bài thì năng khiếu kia cũng sẽ bị mai một và điều tất yếu sẽ xảy ra là bạn bị rỗng kiến thức và sa sút nghiêm trọng. Bạn luôn nghĩ tuổi chúng mình chỉ việc học, ăn, chơi, nghỉ mà không chịu giúp đỡ bố mẹ thì bạn đã rất sai. Khi bạn thử nấu cơm, quét nhà thì sẽ không ít người nhìn vào và bảo rằng bạn vụng về, hậu đậu. Việc dễ mà không chăm thì sẽ chẳng làm được. Lười biếng sẽ khiến con người học tập, làm việc tốt sẽ trở thành kẻ ngu dốt, lười biếng, không nuôi sống được bản thân, không giúp đỡ được gia đình, có ích cho xã hội. Khi đã trưởng thành, nghĩ lại thời mê muội, lãng phí thời gian, công sức và tiền của, chúng ta sẽ cản thấy hối hận biết bao nhiêu. Nhưng thay thế tính lười biếng bằng sự chăm chỉ, cần cù thì bạn sẽ phát triển được năng khiếu. Đức tính đó cũng sẽ bù đắp lại việc mình không có năng khiếu, trở thành con người siêng năng và đảm đang. Rất có thể, một ngày không xa bạn sẽ đánh tan sự lười biếng còn lẩn quất quanh ta, thành những con người tài giỏi được xã hội tôn vinh. Và dù những công việc khó khăn, chỉ bằng sự chuyên cần, chịu khó của mình, bạn sẽ vượt qua tất cả.
Chịu khó, chuyên cần, luôn mày mò, sáng tạo đã trở thành truyền thống của nhân dân ta từ xưa đến nay được ông cha dạy bảo, khuyên nhủ con cháu. Trong xã hội phong kiến có Mạc Đĩnh Chi là con nhà nghèo, không có tiền đi học, ông đã chịu khó nghe lỏm khi thầy giáo giảng bài. Ông đã vất vả đi bắt cá để đổi lấy chữ của bạn bè rồi cần cù học học, viết viết. Ban ngày ông lấy que củi viết lên đất, lấy ngón tay nhúng xuống nước để viết lên đá. Đêm đêm, ông phải bắt đom đóm bỏ vào vỏ trứng lấy ánh sáng để học. Nguyễn Hiền – cậu bé chăn trâu thuê cho phú ông đã chịu khó tìm tòi, học hỏi. Ở lớp, cậu làm hết những bài thầy giáo cho một cách cần cù và tập trung. Đã có lần cậu nói với mẹ: “Cành cây trên đầu con là bút, mặt đất dưới chân con là giấy”. Vậy mà cậu bé nhà nghèo đó cũng đỗ Trạng Nguyên khi mới mười hai tuổi. Chúng ta đều biết anh học trò Châu Chí cũng là một con trong gia đình nghèo khổ, phải vào chùa để quét lá đa, lấy ánh sáng học thâu đêm rồi sau này cũng đỗ Trạng. Thành công của các vị ấy là sự chăm chỉ, miệt mài đấy ư. Giả thử nếu những con người ấy không siêng năng, chịu khó, chuyên cần thì họ đâu có thành tài, để tiếng thơm muôn thuở và đất nước làm sao có được những nhân tài kiệt xuất như thế.
Sự chăm chỉ không những góp phần quan trọng trong học tập, lao động hiện giờ mà còn ảnh hưởng tới công việc, tương lai sau này nên ai trong chúng ta cũng phải trang bị đầy đủ mọi thứ và chăm chỉ, chuyên cần là những yếu tố đầu tiên. Bây giờ, nhiệm vụ và bổn phận của chúng ta là phải học tập tốt, lao động tốt và rèn luyện đạo đức thật tốt. Để làm được điều đó thì chúng ta – những người còn ngồi trên ghế nhà trường hãy lập một thời gian biểu hợp lý và cần cù, sáng tạo thực hiện tốt kế hoạch đã đề ra. Như câu danh ngôn đã nói: Mọi ước mơ, hi vọng của chúng ta có thể thực hiện được nhờ sự chăm chỉ. Và ngược lại, nếu ta lười nhác thì những mục đích kia có thực hiện được không. Nếu bạn muốn. Bạn là một người con trong gia đình khó khăn thì bạn cang không nên lười biếng, mà phải chuyên cần học tập thật giỏi để mai đây sẽ giúp cho gia đình bạn thoát nghèo khó. Nếu bạn muốn trờ thành một bác sĩ giỏi, có kiến thức chắc chắn thì bạn phải tập trung, cần cù để học, để có hiểu biết chuyên sâu về lĩnh vực y học. Ước mơ của bạn là một giáo viên thì cũng thế thôi, bạn phải học, học say mê. Hơn nữa là phải đọc, tìm tòi những kiến thức mới mẻ. Và trước hết, bạn nên có ý chí, quyết tâm nghị lực để không có thái độ lười biếng, ỷ nại vào người khác. Trong lớp, chúng ta hãy suy nghĩ, phát biểu tích cực, chăm chú nghe lời thầy cô giảng bài. ở nhà, ta hãy học bài và làm bài đầy đủ. Hơn nữa, hãy học tập và làm theo những tấm gương sáng còn để lại tiếng thơm muôn thuở.
Tóm lại, chặng đường học tập, lao động dù vất vả, khó khắn đến đâu cũng không làm cho chúng ta gục ngã nếu ta chịu khó, chăm chỉ. Vậy hãy cố gắng làm theo câu nói đầy ý nghĩa “Trên con đường thành công không có dấu chân của những kẻ lười biếng”.