Mặt trời nhú lên dần dần, rồi lên cho kì hết. Tròn trĩnh phúc hậu như lòng đỏ một quả trứng thiên nhiên đầy đặn. Quả trứng hồng hào thăm thẳm và đường

Mặt trời nhú lên dần dần, rồi lên cho kì hết. Tròn trĩnh phúc hậu như lòng đỏ một quả trứng thiên nhiên đầy đặn. Quả trứng hồng hào thăm thẳm và đường bệ đặt lên một mâm bạc đường kính mâm rộng bằng cả một cái chân trời màu ngọc trai nước biển hửng hồng. Y như một mâm lễ phẩm tiến ra từ bình minh để mong cho sự trường thọ của tất cả những người chài lưới trên muôn thuở biển Đông…
Trong vb trên có đoạn ở phần đọc hiểu tác giả thể hiện tình cảm qua tình yêu biển đảo thiêng liêng
Là 1 học sinh chúng ta thể hiện lòng yêu nó giai đoạn hiện nay như thế nào
Đ/K:Dài vào:)+Trl có tâm:)+nhanh trc 4:30 càng tốt:)

0 bình luận về “Mặt trời nhú lên dần dần, rồi lên cho kì hết. Tròn trĩnh phúc hậu như lòng đỏ một quả trứng thiên nhiên đầy đặn. Quả trứng hồng hào thăm thẳm và đường”

  1. Vẻ đẹp của mặt trời mọc trên biển đảo Cô Tô như là 1 món quà vô giá mà thiên nhiên ban tặng cho con người lao động đó. Mặt trời buổi sáng rất đẹp, tròng trĩnh, phúc hậu được tác giả so sánh với lòng đỏ trứng gà thật tuyệt. Quả trứng ấy tượng trưng cho sự yên bình của nơi đây. Y như một mâm lễ phẩm tiến ra từ trong bình minh để mừng cho sự trường thọ của tất cả những người chài lưới trên muôn thuở biển Đông. Câu văn được liên tưởng vẻ đẹp của mặt trời rất hay, một vẻ đẹp cổ điển. Hình ảnh so sánh vầng mặt trời và bầu trời trên biển Cô Tô như một mâm lễ phẩm tiến ra từ trong bình minh là một hình rất trang trọng, lộng lẫy và giàu sự quý mến vì nó hướng tới “Con người”, vì “Con người”, kính trọng người lao động trên nền thiên nhiên to lớn. Ta như có cảm giác thiên nhiên vĩ đại đang tự đẹp lên vì “Con người”, đang cung kính dâng lễ phẩm trong buổi lễ mừng thọ tất cả những người chài lưới trên muôn thuở biển Đông. Và cùng lúc, chúng ta đón nhận mâm lễ phẩm của Nguyễn Tuân, một mâm lễ phẩm sang trọng, ông dâng cho muôn thuở văn chương: những trang viết tài hoa, huy hoàng của ông! Đôi nét chấm phá cuối cùng đã hoàn tất bức tranh, làm cho bức tranh sống động, đầy chất thơ. Trong những đoạn văn này, nó như thế mà lại có tác dụng rất lớn: nó thổi hồn thơ vào văn xuôi. Phải chăng đó là nét tài hoa của ngòi bút văn chương Nguyễn Tuân. Và phải là 1 nhà thơ gắn bó thân thiết với nền thiên nhiên to lớn này mới có thể viết nên những câu văn sinh động và đầy sức sống như thế. Cảm ơn Nguyễn Tuân đã dạy ta cả cách đến với “Cái đẹp”.
     

    Đay nhé!!

    Bình luận

Viết một bình luận