???????? Mn giúp iêm : Viết một bài văn kể về kỉ niệm của em với thầy cô và mái trường mến yêu với ạ ! Em hứa sẽ vote + cảm ơn đầy đủ ! Các anh chị nèo c

???????? Mn giúp iêm : Viết một bài văn kể về kỉ niệm của em với thầy cô và mái trường mến yêu với ạ !
Em hứa sẽ vote + cảm ơn đầy đủ ! Các anh chị nèo chuyên văn giúp em với ???? ( văn càng dài càng tốt ạ )

0 bình luận về “???????? Mn giúp iêm : Viết một bài văn kể về kỉ niệm của em với thầy cô và mái trường mến yêu với ạ ! Em hứa sẽ vote + cảm ơn đầy đủ ! Các anh chị nèo c”

  1. Dù thời gian có trôi qua đến một năm, hai năm rồi ba năm đi chăng nữa tôi vẫn sẽ khắc sâu kỉ niệm này vào trong tâm trí tôi. Đây sẽ là một kỉ niệm đẹp đến nhường nào! Trong tuổi thơ mỗi người, ai cũng có 1 kỉ niệm sâu sắc với thầy cô. Mỗi kỉ niệm đó là nhữn thứ mà chúng ta không thể nào quên được nó. Nó luôn làm cho chúng ta nghĩ về thầy cô ở năm xưa

    Hôm ấy là một ngày đẹp trời. Chúng tôi đang ngồi tranh luận về bài học cũ. Tiếng trống vang lên, các bạn nhanh chóng vào lớp học ôn bài để kiểm tra mười lăm phút. Cô giáo bước vào lớp với nụ cười tỏa nắng trên môi. Cô mặc một chiếc áo dài trang nhã, lịch sự. Mái tóc cô đen nhánh, óng ả phất phơ dưới ngọn gió thổi nhè nhẹ. Cô nói: “Các em lấy giấy ra làm bài kiểm tra. Hôm qua cô có nhắc rồi đúng không?”. Chúng tôi sột soạt lấy giấy ra làm bài. Mười lăm phút kiểm tra khiến lớp học trở nên im lìm, không tiếng động, chỉ có tiếng ngòi bút đưa trên giấy. Hết giờ, cô thu bài. Lớp học lại rộ lên bàn tán, hỏi han vì bà kiểm tra. Thấy vậy cô vẫn nhẹ nhàng nhắc nhở chúng tôi giữ trật tự và mở vở ra ghi bài.

    “ Một đời người một dòng sông…

    Mấy ai làm kẻ đứng trong bên bờ

    Qua sông phải lụy đò

    Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa…”

    Tôi ấn tượng mãi về cô, về cách cô khơi dậy ý thức học tập ở chúng tôi. Hôm ấy là ngày trả bài kiểm tra 15′ năm lớp 6 – bài kiểm tra đầu tiên của chúng tôi. Lúc đó, chúng tôi mới vào cấp II nên còn lạ lẫm và vụng về lắm, học tập cũng không hề đơn giản như hồi Tiểu học. Những điểm 9, điểm 10 giờ đã trở nên xưa cũ. Thay vào đó là những điểm 6, điểm 7 và cả những điểm 4, điểm 5. Điểm thi của chúng tôi nếu không nói là tệ thì cũng là rất kém với kết quả của một lớp chọn. Hôm đó, không khí lớp học trầm lặng hơn bình thường. Vẫn đó phấn trắng, bảng đen, hành lang ánh nắng vàng ươm vẫn trải đầy; nhưng những khuôn mặt các bạn tôi trong lớp            không còn rạng rỡ, vui đùa như mọi hôm nữa; cô           cũng không còn thường trực nụ cười đôn hậu nữa mà chỉ ánh lên một nỗi buồn thật rõ trong đôi mắt sâu thẳm của cô. Nhưng tuyệt nhiên, cô không mắng hay trách chúng tôi. Hôm sau cô cũng không tỏ thái độ tức giận gì về việc chúng tôi bị điểm kém. Sự im lặng của cô không có nghĩa là cô mất niềm tin vào chúng tôi, chỉ là cô đang đau đáu nỗi niềm làm thế nào để khơi dậy hứng thú học tập từ đàn con thơ. Rồi, một hôm trong giờ Tự học, bàn tay cô nắn nót viết lên bảng dòng chữ: “Làm thế nào để học tốt?”. Sau đó cô mời các bạn được điểm cao trong kì thi vừa rồi lên chia sẻ với các bạn khác. Cô nói rằng mỗi người sẽ có phương pháp học tập khác nhau, chúng ta không phải bản sao của người khác, nhưng chúng ta có thể học từ người khác những điều phù hợp để biến nó thành của bản thân mình. Cô cũng gửi gắm: “Các con cứ hãy coi việc học như chơi một trò chơi, và trò chơi nào cũng có đích đến, đích đến là trái ngọt, là nụ cười. Vậy nên, các con hãy cố gắng nhìn nhận thật đơn giản việc học hành cũng như cố gắng đạt được cái đích chiến thắng. Cô tin các con sẽ thành công!”. Những lời nói giản dị ấy của cô               đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in. Và đến kì thi cuối kì, lớp chúng tôi ai cũng tự nhủ rằng mình sẽ không để cô phải buồn, phải mệt nhọc nữa, chúng tôi sẽ làm cô vui. Thế rồi, điều chúng tôi mong muốn cũng đến, điểm số đã khác, không khí đã khác, tươi vui hơn và rạng ngời. Nụ cười đã trở lại trên khuôn mặt phúc hậu của cô với những lời chúc mừng. Tôi biết lúc ấy cô hạnh phúc, một niềm hạnh phúc thật giản dị, không phải vì cô, mà vì chúng tôi, những đứa con thân yêu của cô.

    Và nỗi nhớ thì không thể đo được ít hay nhiều, tình cảm cũng vậy sẽ không kết thúc. Hiện tại hay tương lai thì hình ảnh thầy cô bạn bè mái trường sẽ mãi trong trái tim. Nỗi nhớ theo thời gian sẽ ngày một đong đầy, những gì thầy cô và chúng em dành cho nhau sẽ còn mãi và luôn là những hoài niệm tươi đẹp trong quá khứ. Xa mái trường này, mỗi người một ngả, mỗi người sẽ có cho mình lối đi riêng, cái gì cũng riêng… nhưng em biết rằng các thầy cô vẫn luôn ở đây, luôn in ấn hình ảnh của chúng em ở trong trái tim và ngay cả khi lúc chúng em đã rời xa mái trường yêu dấu này, vẫn mỉm cười chào đón chúng em khi chúng em quay lại … Bao nhiêu lời cảm ơn cũng không đủ

    Không chỉ cô , mà tất cả thầy cô, họ đều là những điều đẹp nhất làm nên tuổi học trò, làm nên một thời áo trắng tinh khôi đáng nhớ.

    CHÚC BẠN HỌC TỐT~~

    Bình luận

Viết một bình luận