Mọi người ơi giúp em với cần gấp lắm ạ!!!! Bài tập 6: Anh/Chị hãy một đoạn văn ngắn 200 từ phân tích nguyên nhân Huấn Cao cho chữ Quãn Ngục. Bài tập

Mọi người ơi giúp em với cần gấp lắm ạ!!!!
Bài tập 6: Anh/Chị hãy một đoạn văn ngắn 200 từ phân tích nguyên nhân Huấn Cao cho chữ Quãn Ngục.
Bài tập 5: Anh/Chị hãy một đoạn văn ngắn 200 từ phân tích hình ảnh ánh sáng và bóng tối trong bức tranh phố huyện về đêm.
Rất gấp ạ, ai nhanh tay sẽ được câu trả lời hay nhất và đánh giá 5 sao ạ.

0 bình luận về “Mọi người ơi giúp em với cần gấp lắm ạ!!!! Bài tập 6: Anh/Chị hãy một đoạn văn ngắn 200 từ phân tích nguyên nhân Huấn Cao cho chữ Quãn Ngục. Bài tập”

  1. BT6: 

    Vẻ đẹp của hình tượng nhân vật Huấn Cao được thể hiện nổi bật và tập trung nhất trong cái đêm ông cho chữ viên quản ngục. Vốn là người ngưỡng mộ tài năng viết chữ của ông Huấn cho nên viên quản ngục luôn mong ước có được chữ bởi “có được chữ của ông Huấn như có được một báu vật trên đời”. Vào đêm cuối cùng trước khi bị giải đi, viên quản ngục sợ hãi “tái nhợt người” thương tiếc ông Huấn vì thế mà thầy thơ lại đã phải thay viên quan coi ngục bày tỏ nỗi niềm mong ước bấy lâu của ông với Huấn Cao. Tấm lòng của quản ngục đã khiến Huấn Cao cảm động “suýt chút nữa ta đã phụ mất một tấm lòng trong thiên hạ” và quyết định cho chữ. Huấn Cao biết được tấm lòng của viên quản ngục nên đã quyết định cho chữ, cảnh cho chữ diễn ra vào ban đêm trong ngục tù tăm tối, đó là một tình huống oái oăm, cuộc kỳ ngộ đầy kịch tính giữa người cho chữ và người xin chữ tại một hoàn cảnh trớ trêu, nơi tăm tối đó chính là ngục tù. Xét trên bình diện xã hội họ là kẻ thù của nhau, nhưng xét trên bình diện nghệ thuật họ lại là tri âm tri kỷ. Một người tù cổ mang gông, chân vướng xiềng, tay vung bút viết, đang tô đậm những nét chữ trên vuông lụa trắng tinh, bên cạnh viên quản ngục khúm núm còn thầy thơ lại thì run run. Đây là việc làm của kẻ tri âm dành cho người tri kỷ, của một tấm lòng đền đáp một tấm lòng.

    BT5

    Truyện ngắn Hai đứa trẻ xoay quanh cuộc sống của Liên và An ở phố huyện nghèo. Trong bóng tối, hai đứa bé nhìn, đếm những ánh sao trên trời và chờ đợi những đốm lửa hiện ra ở chung quanh. Hai đứa bé nghèo không có gia sản gì, trừ bóng tối, và từ bóng tối ấy, dấy lên những đốm lửa soi rạng tâm hồn chúng. Đường phố và các ngõ con dần dần chứa đầy bóng tối. Tối hết cả, con đường thăm thẳm ra sông, con đường qua chợ về nhà, các ngõ vào làng lại sẫm đen hơn nữa. Bóng tối của sự nghèo khổ bao trùm lên những cuộc đời, nhưng buồn hơn, khi cuộc sống ấy cứ thế lặp đi lặp lại, từ ngày này qua ngày khác. Trên phông nền bóng đêm đen kịt, mịt mùng là sự xuất hiện của những hình ảnh ánh sáng nhỏ nhoi, yếu ớt. Các chi tiết, hình ảnh về ánh sáng xuất hiện rải rác khắp cả thiên truyện, nhưng tất cả đều rất nhỏ nhoi, leo lét. Đó chỉ là những đốm sáng, khe sáng, những vệt sáng, quầng sáng. Đó là những chấm lửa nhỏ và vàng lơ lửng đi trong đêm tối, mất đi rồi hiện ra. Đó là ngọn đèn con chỉ chiếu sáng một vùng đất cát, là ngọn đèn vặn nhỏ, thưa thớt từng hột sáng lọt qua phên nứa…  Đoàn tàu đi qua phố huyện  là sự xuất hiện của các toa đèn sáng trưng, chiếu ánh cả xuống đường, là những toa hạng trên sang trọng lố nhố những người, đồng và kền lấp lánh và các cửa kính sáng. Khác với vệt sáng, quầng sáng, khe sáng, hột sáng hay chấm sáng…Trong vùng ánh sáng đẹp đẽ ấy, nhà văn Thạch Lam gửi gắm tấm lòng trân trọng, nâng niu những khát vọng đổi đời của con người.

    Bình luận

Viết một bình luận