Mọi người ơi, làm ơn giúp em làm ĐOẠN VĂN đề là “Một việc khiến ba mẹ em buồn lòng” ạ và tự sự có yêu tố miêu tả nội tâm và nghị luận. Em không cần làm văn hay, giúp em làm đoạn văn nha, cám ơn ạ!, Em cần hơi gấp xíu ạ
Mọi người ơi, làm ơn giúp em làm ĐOẠN VĂN đề là “Một việc khiến ba mẹ em buồn lòng” ạ và tự sự có yêu tố miêu tả nội tâm và nghị luận. Em không cần làm văn hay, giúp em làm đoạn văn nha, cám ơn ạ!, Em cần hơi gấp xíu ạ
Cuộc đời ai cũng có lúc phạm sai lầm, tôi cũng vậy, tôi đã khiến cha mẹ phải thất vọng. Kiểm tra giữa kì vừa rồi, có lẽ là lần không chỉ tôi mà ba mẹ đều phiền lòng. Tôi đã từng rất tự tin về mình, tôi nghĩ chắc sẽ lại được điểm cao như mấy lần trước thôi nhưng không. Lần này tôi phải lĩnh hậu quả bởi chính sự chủ quan của mình. Cầm bài kiểm tra Văn trên tay, tôi không tin được vào mắt mình – tôi bị điểm kém. Tôi ngỡ ngàng, đứng lặng người trong vô thức. Nước mắt giàn giụa, có lẽ tôi không còn là chính tôi nữa. Trước khi thi, tôi đã chủ quan không chịu ôn bài, những bài giảng của cô tôi lại không hề chú ý lắng nghe, và giờ phải trả giá. Ôm khuôn mặt buồn rầu về nhà, tôi biết chẳng thể giấu được cha mẹ nên đã kể cho họ nghe về lần điểm kém này. Cha mẹ chỉ nhìn tôi đồng cảm. Mẹ đã an ủi tôi, động viên tôi cố gắng những lần sau. Trên mặt không có chút nào là than phiền, buồn rầu nhưng tôi biết cha mẹ đã kìm nén để tôi khỏi bị áp lực. Ôi! Tôi thật là một đứa con hư hỏng, mẹ không mắng, không đánh tôi nhưng tôi lại càng khóc hon nữa. Tôi đã làm gì vậy ? Phụ công dưỡng dục chăm sóc của cha mẹ, phụ công dạy dỗ của thầy cô. Tôi thật đáng trách. Nhưng tôi biết nếu cứ ngồi đây mà khóc, mà thất vọng thì cha mẹ sẽ càng buồn; gạt nước mắt, tôi đứng dậy học bài. Học, học nữa, học mãi; học để bù đắp lại những nỗi lầm, học vì bản thân, vì sự nghiệp. Cha mẹ ơi, con hứa sẽ chăm học để cha mẹ khỏi phiền lòng vì con.